Tây Hay Ta

Một đôi vợ chồng mới qua Mỹ được ít lâu, lại hay cãi vã đòi ly dị, bỏ bụng lắm bấy lâu bị vợ lấn lướt nên nói: -Sugar you you go, sugar me me go! ( Đường cô cô đi, đường tôi tôi đi!) Cô vợ: - You think you tasty? (anh nghĩ anh ngon lắm hả ?) Anh chồng : -I love toilet you go go! ( tôi yêu cầu cô đi đi!) Cô vợ: -You think you are belly button of dance pole? You live a place mokey cough flamingo crows, clothes house country! ( Anh nghĩ anh là cái rốn của vũ trụ hả? Anh sống nơi khỉ ho cò gáy, đồ nhà quê) Anh chồng đáp lại : -You onion summer three dowm seven up. No enough listen. ( Cô hành hạ tôi ba chìm bảy nổi. Thôi đủ rồi nghe) Cô vợ mếu máo: -Me take you, you poor storn spinach two table hand white! (Tôi lấy anh, anh nghèo rớt mồng tơi, hai bàn tay trắng!) Anh chồng thấy tội bèn nói -You eat criminal so, no star where, we can do again from first. (Em ăn gian quá, không sao cả, mình có thể làm lạ từ đầu) Cô vơ nguôi giận: -I no want salad again! ( em không muốn cải với anh nữa)
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 995
  3. Tags: ngoai ngu

Nhà giàu khổ lắm

Một lão nhà giàu, vừa buôn bán, vừa cho vay, bóp nặn từng xu, nhưng lại cứ làm ra vẻ không thích giàu sang.
 
Một hôm, lão ngồi than thở với bạn:
- Nhiều của cũng chẳng làm gì! Của càng nhiều càng khổ thân mà thôi.
 
Người bạn mới bảo:
- Tôi chỉ thấy thiên hạ mong có của, có ít thì mong được nhiều, có nhiều lại mong nhiều hơn, chứ chứ thấy ai phàn nàn như ông bao giờ. Hay nếu ông thấy khổ quá thì chia bớt cho tôi.
 
Lão nhà giàu vội từ chối:
- Ấy chết! Tôi đâu dám thế! Tôi có của đã lấy làm khổ rồi, đâu dám làm khổ lây đến ông!…

Gặp ác mộng

Hai anh em ngủ chung giường. Người em gặp ác mộng hét thất thanh và tỉnh dậy, người anh hỏi:
 
- Có chuyện gì vậy?
- Em nằm mơ thấy ác mộng
- Mày mơ thấy gì?
- Em nằm mơ thấy em đang rơi xuống vực thẳm
- Thế mày có chết không?
- Không, may mắn sao em nắm được cái rễ cây
- Thế giờ mày tỉnh chưa?
- Dạ rồi.
- Vậy mày buông cái rễ cây ra, đau quá !!!

Tuần tự nhi tiến

Nước Anh quyết định thay đổi luật giao thông, chuyển từ lưu thông bên làn đường bên trái sang làn đường bên phải như các nước châu Âu khác. Thế nhưng, sau nhiều ngày họp, họ không tìm ra được giải pháp khả thi nào, đành nhờ các quốc gia lân cận giúp đỡ.
 
Vài ngày sau, nước Anh bắt đầu nhận được fax trả lời. Người Pháp viết: "Là láng giềng của quý quốc, chúng tôi rất xúc động khi được quý quốc nhờ cậy... nhưng chúng tôi không biết phải làm việc này như thế nào".
 
Fax của người Đức có nội dung như sau: "Chúng tôi là người Đức, quốc gia được tổ chức tốt nhất ở châu Âu nhưng chúng tôi chưa từng gặp vấn đề này trước đây. Vì vậy, chúng tôi cũng không biết phương hướng giải quyết".
 
Fax của người Ba Lan viết: "Như quý quốc biết, chúng tôi là người Ba Lan, một đất nước đã làm rất nhiều trên con đường tiến tới dân chủ và phục hồi kinh tế. Chúng tôi có cả một kho tàng kinh nghiệm trong những quá trình chuyển đổi như vậy. Tuy nhiên, để vượt qua những khó khăn liên quan và tránh những vấn đề xã hội, tất cả và bất kỳ việc chuyển tiếp nào cần phải thực hiện một cách tuần tự, chậm mà chắc. Vì vậy, chúng tôi đề xuất, giải pháp cho tình hình của quý quốc nên được thực hiện thành 3 giai đoạn chính. Năm đầu, chỉ nên bắt buộc tất cả xe tải đi trên làn đường bên phải...".

Bill và Sharif

Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: "Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ."
 
"Làm sao anh biết được điều đó hả Bill..." - ngài Sharif hỏi
 
"Ô, đơn giản lắm cơ!" - Bill nói - "tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!". Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta "Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà..."
 
"Ah, quá dễ thưa Tổng thống" - Madeleine đáp - "đó chính là tôi!"
 
"Tốt lắm Madeleine" Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.
 
Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: "Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh..."
 
Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. "Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng... Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai..." - "Dĩ nhiên", Sharif nói, "tôi cho anh 24 giờ đấy"
 
Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng - vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói "Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời." Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.
 
"George" - Sartaj nói - "nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông..."
 
"Ðơn giản quá", George trả lời, "đó chính là tôi! "
 
"Ô" - thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. "Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez"
 
"Không phải, đồ ngốc ạ" - Sharif giận dữ nói - "người đó chính là Madeleine Albright!"

Sách viễn tưởng

Hiệu sách Hill là nơi lui tới của nhiều người bởi tính trung thực của đội ngũ bán hàng.
 
Một hôm, có một ông khách đi vào hiệu sách và hỏi cô bán sách:
 
- Tôi muốn mua cuốn "Đàn ông là chúa tể của phụ nữ", ở đây có không?
 
Rất lịch sự, cô gái đáp:
 
-Sách viễn tưởng bán ở gian bên cạnh, thưa ông.
 
- Thế còn cuốn "100 cách để trở thành trụ cột trong gia đình"?
 
- Ông có thể tìm cuốn đó trong gian sách dành cho thiếu nhi.