Đừng buồn

Đi làm về, chồng thấy vợ ngân ngấn nước mắt: - Anh yêu, em bực quá. Em đã nướng một chiếc bánh ga-tô nhưng con chó của chúng ta đã ăn mất rồi. Chồng an ủi: - Đừng buồn em yêu. Ngay bây giờ, anh sẽ đem nó đến chỗ ông bác sĩ thú ý
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 871
  3. Tags: loai vat, vo chong

Vợ ngừa thai vì chồng vô sinh

Vợ ngừa thai vì chồng vô sinh
Tình cờ nhìn thấy cô bạn thân uống thuốc, Rosie hỏi:
- Cậu bị bệnh à?
- Không có! - cô bạn đáp - Chỉ là thuốc tránh thai thôi, trong giai đoạn này tớ phải tích cực phòng tránh.
Rosie tò mò đáp:
- Không phải cách đây mấy tháng cậu nói là chồng cậu được chẩn đoán là vô sinh rồi sao?
Cô bạn thở dài:
- Thì vậy nên tớ mới càng phòng tránh.
- !?!

Phù hợp hoàn cảnh

Một cô gái tóc vàng bước vào thư viện, nhìn xung quanh, và xếp vào hàng chờ trước quầy đăng ký.
 
Đến lượt mình, tóc vàng lớn tiếng nói:
- Cho tôi một cái bánh hamburger với thịt rán thật lớn, và một ly coca lớn nữa.
 
Người thủ thư ngạc nhiên nhìn tóc vàng và thì thầm nói:
- Thưa cô, đây là thư viện.
 
Gật đầu tỏ vẻ hiểu ý, tóc vàng thì thầm nói nhỏ:
- Cho tôi một cái bánh hamburger với thịt rán thật lớn, và một ly coca lớn…

Ba từ

-Thưa ngài, bí mật cho sự thành công của ngài là gì vậy? một phóng viên hỏi một chủ nhà băng.
 
-Ba từ.
 
-Thế thưa ngài, ba từ là gì vậy?
 
-Quyết định đúng.
 
-Thế làm thế nào ngài có những quyết định đúng đắn?
 
-Hai từ.
 
-Là gì vậy?
 
-Kinh nghiệm.
 
-Thế làm sao ngài có kinh nghiệm?
 
-Ba từ.
 
-Thưa ngài, ba từ nào?
 
-Quyết định sai.

Vợ là thế đấy!

- Anh thân yêu, em lại bị chứng đãng trí nữa rồi. Sáng nay, em đã vào cửa hàng để mua cho anh một đôi giày mới. Loay hoay thế nào, khi ra về em mới phát hiện là đã mua nhầm cái váy dạ hội cho em mới khổ chứ.


Bóp nát ... mày

Đêm trăng thanh gió mát. Anh đang mơ màng trong giấc ngủ. Em đến, nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Bóng em lướt nhanh trên tường. Rồi em sà vào lòng anh. Tiếng em nghe thật xa mà cũng thật gần. Bàn tay em khéo léo vuốt ve cơ thể anh làm tim anh gần như tan chảy. Em đưa anh vào thiên đường, nơi anh có cảm giác có cái gì đó đang nhói lên, đi sâu vào tận xương tủy. Để rồi sáng hôm sau thức dậy, vẫn còn dấu vết của em trên cơ thể anh, đỏ hồng, rõ rệt. Đêm nay, anh mong em lại đến, để anh có thể nhào tới ôm em, ghì chặt em bằng hai bàn tay rồi bóp nát...mày, con muỗi chết tiệt!