Trong quân y viện, anh thương binh bị bó bột cả hai chân hai tay đang khẩn khoản nhờ cô y tá:
- Trời ơi ngứa... "ấy" quá, cô gãi giùm tôi!
- Ôi tội nghiệp, anh ngứa ở đâu?
- Chỗ... không tiện nói.
- Anh cứ nói thẳng, đừng ngại.
- Vâng, ở giữa... hai ngón chân cái!
- Trời! Một tin dữ như thế anh phải nói có đầu có đuôi chứ? Chẳng hạn, anh có thể nói là “Nó trèo lên nóc nhà, không cẩn thận nên rơi xuống đất!”. Rồi sau đó mới từ từ nói: “Nó không còn nữa”. Anh hiểu không?
Một khách du lịch lạc trong sương mù, xe lại hết xăng. Ông ta phải đi lang thang ở vùng nông thôn vắng vẻ, tay cầm chiếc can không. Rất lâu sau đó, cuối cùng ông ta mới tìm được một căn nhà nhỏ. Mệt lử đử đến không thở ra hơi, ông khách gõ cửa và hỏi:
- Có ai trong đó không?
- Có cháu ạ - Tiếng một đứa trẻ đáp.
- Bố cháu có trong đó không?
- Không ạ, bố cháu vừa đi rồi!
- Thế mẹ cháu?
- Ban nãy mẹ cháu ở đây, nhưng mẹ cháu đi rồi, khi bố cháu vào...
Ông khách du lịch kiệt sức bắt đầu nổi cáu:
- Thế không bao giờ cả ba người trong gia đình cháu có mặt đông đủ ở đây à?
- Có chứ ạ, thưa ông, nhưng không phải ở đây. - Đứa trẻ đáp. - Đây là nhà vệ sinh.