Sát sinh tội nặng lắm!

Một người đánh cá đem cá vào chợ bán. Có nhà sư trông thấy, bảo: - Ngày nào ngươi cũng sát sinh, tội nặng lắm! Ðể nhà chùa làm lễ sám hối cho, có bằng lòng không? Người đánh cá hỏi: - Sám hối thì phải thế nào? Sư bảo: – Bán rẻ cá cho nhà chùa để nhà chùa phóng sinh, thả xuống ao. Người đánh cá nói: - Vâng! Nhưng xin nhà chùa cho mỗi con năm tiền, chứ kém không được. Sư nói: - Nam mô phật! Sao đắt thế! Xưa nay nhà chùa vẫn mua cá rán ở hàng cơm cũng chỉ có ba tiền một con, nữa là cá chưa rán.
  1. Ngày đăng: 02/03/2016
  2. Lượt xem: 939
  3. Tags: ton giao

Không thể giải thích

Buổi sáng, người nông dân nọ đã ra ngồi quán rượu và nốc tì tì, chẳng mấy chốc đã say khướt. Lát sau, người láng giềng của ông ta đi qua, thấy vậy bèn hỏi: “Ê! Sao ông bạn lại ngồi đây say sưa như vậy giữa một buổi sáng đẹp trời thế này hả?”.
 
Người nông dân đáp:
 
- Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi.
 
- Chuyện gì đã xảy ra mà có vẻ khủng khiếp thế? – Người láng giềng hỏi.
 
Người nông dân cố gắng làm cho ông bạn hiểu:
 
- Ông biết không, hôm nay, tôi đi vắt sữa bò. Khi thùng sữa gần đầy thì nó co chân trái lên và đá đổ…
 
- Điều đó đâu đến nỗi quá tệ? Có gì nghiêm trọng đâu?
 
- Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi. – Người nông dân nói.
 
- Thế đã xảy ra chuyện gì? – Ông láng giềng hỏi tiếp.
 
Ngần ngừ, người nông dân tiếp:
 
- Tôi tóm lấy chân trái của nó và dùng dây buộc vào một cây cột bên trái. Sau đó, tôi ngồi xuống tiếp tục vắt sữa. Khi sắp xong thì con quỷ ấy lại co chân phải lên đá một phát nữa làm thùng sữa đổ lênh láng.
 
- Lại thế nữa à?
 
- Phải! Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi. Lần này, tôi trói nốt chân phải nó vào cái cột bên phải rồi lại ngồi xuống vắt sữa. Khi thùng sữa gần đầy thì con bò ngu ngốc ấy lại ngoắc đuôi một cái làm đổ thùng.
 
- Ối chà! Hẳn là ông bực mình lắm nhỉ. Nhưng không thể vì chuyện vớ vẩn đó mà ngồi đây ảo não như vậy.
 
- Chưa hết đâu. – Người nông dân tiếp – Lúc đó, tôi không còn sợi dây nào, thế là tôi bèn cởi thắt lưng ra và buộc đuôi con bò lên nóc chuồng. Thế rồi, khi cái quần của tôi tụt xuống thì vợ tôi bước vào. Có những thứ mà ta không thể giải thích nổi.

Nó đã đi đâu?

Một người bước vào hiệu thuốc và hỏi mua một gói condom. Khi trả tiền xong, anh ta bắt đầu cười và đi ra.
Ngày hôm sau, cũng màn diễn đó, người kia bước ra và cười ngất. Người bán thuốc nghĩ điều này thật kỳ quặc và yêu cầu người giúp việc của mình, nếu người đàn ông kia trở lại thì phải đi theo anh ta.
Vẫn như vậy ngày hôm sau anh ta lại đến cửa hàng, lặp lại hành động như trước. Người giúp việc có trách nhiệm đi theo. Nửa giờ sau, anh ta quay lại.
- Anh đã đi theo hắn chứ?
- Vâng tôi đã đi theo.
- Và, nó đã đi đâu?
- Ðến thẳng nhà ... ông

Miếng cao su

Một gia đình gồm vợ, chồng và 9 người con nhỏ đứng đợi xe bus.
Có một ông già mù đứng vào cùng với họ, tất cả đợi vài phút thì xe bus đến.
Nhưng xe bus lúc này đã quá đầy và chỉ còn đủ chỗ cho người mẹ và 9 đứa trẻ. Vì thế người chồng và ông già mù quyết định đi bộ.
Đi được một lát, người chồng cảm thấy khó chịu với tiếng gõ “lộc cộc” của cây gậy mà ông già mù dùng để dò đường, bèn nói:
- Này, sao ông không gắn một miếng cao su vào đầu gậy nhỉ? Đã phải đi bộ mệt thì chớ, thêm tiếng gõ ấy làm tôi muốn phát điên lên.
Ông già mù đáp:
- Này, nếu anh mà cũng gắn một miếng cao su vào đầu gậy của anh thì chúng ta đã được lên xe bus rồi, thế nên đừng ý kiến gì cả.

Hình của ai?

Tom là một con người cương trực, không dung thứ những thói hư tật xấu của bạn bè. Vì vậy, nhiều người ghét anh ta. Một hôm, trong buổi tiệc do cơ quan tổ chức, bạn bè Tom tìm cách chơi xỏ anh. Lợi dụng lúc anh đi vệ sinh, họ vẽ vào lưng áo khoác của của anh treo ở phòng khách chân dung một con lừa.

Lúc ra về, mọi người hí hửng chờ xem anh sẽ phản ứng như thế nào. Khi phát hiện ra sự việc, Tom nhẹ nhàng hỏi:

- Ai đã vẽ hình của mình vào áo tôi thế này?


Không cho nói

Một buổi sáng, vị tiểu vương Ả rập thức giấc và cảm thấy bải hoải. Ngài nhận ra rằng sức lực của mình không còn cường tráng như xưa và bỗng thấy chán ngán hậu cung đầy cung tần mỹ nữ của mình. Nhìn anh hầu trẻ, tiểu vương nảy ra sáng kiến:
 
- Abdul, từ nay ta ban cho ngươi một ân huệ. Đó là, đêm nào ngươi cũng phải đứng trực bên ngoài phòng ngủ của ta. Khi nào ta kêu lên: “Trẫm khát!” và đi ra ngoài giả bộ tìm nước uống thì ngươi phải lẻn vào chiều chuộng cung phi trong bóng tối, để nàng tưởng ngươi là ta.
 
Một thời gian dài sau đó, mọi chuyện diễn ra như mong muốn của tiểu vương. Đêm nào ngài cũng kêu “Trẫm khát!” rồi lỉnh đi tìm chỗ ngủ, trong khi anh hầu trai tráng thay ngài làm công việc đầy lao lực.
 
Tới một sáng nọ, tiểu vương truyền gọi Abdul:
 
- Quân cẩu tặc! Ta sẽ phạt ngươi bằng trượng hình rồi đày ra sa mạc.
 
- Thưa vương công, con có tội tình gì đâu?
 
- Đồ ngu, tối qua vương phi ra ngoài tìm nước uống cho ta. Thế mà ngươi không nhận ra, cứ xông bừa vào, lại chẳng cho ta có lấy một cơ hội giải thích