Giữ lấy mà ăn phở

Một bà béo bước ra khỏi quán ăn, thấy tên ăn mày tội nghiệp quá, bà ta liền dúi vào tay anh ta và nói nhỏ: "Này! Giữ lấy mà ăn phở" Đợi bà ta đi khuất, "đồng nghiệp" ngồi cạnh quay sang hỏi: Ê! Bà ấy cho bao nhiêu vậy mày? Cả một bữa phở kia mà. Bà ấy cho 2 miếng chanh. !!!!!!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 1041
  3. Tags: chon loc

Đơn xin việc chân thật nhất

Dưới đây là lá đơn xin việc có thật của một thiếu niên 17 tuổi gửi chi nhánh hãng McDonald’s ở Florida. Kết quả là họ đã tuyển dụng cậu vì cậu rất trung thực và hài hước.
 
 
Tên: Greg Bulmash
 
Giới tính: Chưa rõ, còn tùy thuộc vào đối tượng
 
Vị trí làm việc mong muốn: Chủ tịch hoặc phó chủ tịch công ty. Nhưng thực ra thì bất cứ vị trí nào có thể. Nếu tôi mà được kén cá chọn canh, tôi đã chẳng đâm đơn vào đây.
 
Mức lương mong muốn: 185.000 USD/năm cộng với cổ phần. Nếu không được thì hãy đưa ra đề nghị và chúng ta có thể trao đổi.
 
Trình độ học vấn: Có.
 
Công việc vừa qua: Mục tiêu trù ếm của cấp trên.
 
Mức lương: Ít hơn tôi xứng đáng được nhận.
 
Thành tích nổi bật: Bộ sưu tập những chiếc bút và giấy nhắn bị mất.
 
Lý do thôi việc: Vỡ mộng.
 
Giờ giấc làm việc thích hợp: Bất cứ lúc nào.
 
Những thời điểm thích nhất: 1h30-3h30 chiều, thứ hai, thứ ba và thứ năm.
 
Anh (chị) có sở trường nào không? Có, nhưng chúng thích hợp trong không khí thân mật, lãng mạn hơn.
 
Chúng tôi có thể liên hệ với ông chủ của anh (chị) hiện nay không? Nếu giờ tôi có ông chủ, tôi làm đơn này làm gì?
 
Có vấn đề sức khỏe nào khiến anh (chị) không thể nâng một vật nặng 22 kg hay không? 22 kg gì?
 
Anh (chị) có ôtô không? Tôi nghĩ câu hỏi thích hợp ở đây phải là "Anh (chị) có chiếc ôtô nào có thể chạy không?".
 
Anh (chị) có hút thuốc không? Khi làm việc thì không, lúc nghỉ ngơi thì có.
 
Bạn dự định làm gì sau 5 năm nữa? Sống ở Bahamas với một siêu mẫu tóc vàng giàu có nhưng bị câm, người luôn luôn nghĩ rằng tôi là tạo vật tuyệt vời nhất. Thực sự ra thì ngay lúc này tôi đã muốn thế rồi.
 
Bạn có xác nhận những điều khai trên là đúng sự thật? Dĩ nhiên là có.

Cách mượn đồ hàng xóm

Cứ mỗi lần người đàn ông nhà bên đến gõ cửa nhà Robinson là y như rằng ông ta sẽ mượn một thứ gì đó.
- Lần này ông ta sẽ không có cơ hội mượn được thứ gì nữa đâu – Robinson lẩm bẩm nói với vợ – Xem đây này.
- Ơ, tôi tự hỏi không biết sáng nay anh có dùng cái cưa máy hay không? – Người hàng xóm bắt đầu.
- Ôi, tôi rất tiếc – Robinson nói – Nhưng thật sự thì cả ngày hôm nay tôi phải dùng đến nó rồi.
- Nếu vậy thì anh sẽ không cần những cây gậy chơi gôn đâu nhỉ, anh có phiền nếu tôi mượn chúng không? – Người hàng xóm hỏi.

Mánh thôi mà

Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
 
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
 
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.

Người giúp việc

Một đôi nam nữ thanh niên đi chơi trên đường phố. Bất chợt, họ gặp một người đạo mạo, chững chạc. Chàng trai ngả mũ chào.
- Ai đấy anh?
- Người giúp việc của anh đó!
- Thế ông ta làm gì ở cơ quan anh?
- À...ông ta ngồi viết công văn cho anh...mang ra bỏ bưu điện.

Tâm sự nặng nề

Một người đàn ông bước vào bar rượu thấy ông bạn đang ngồi rầu rĩ thì đến gần hỏi:
 
- Hình như anh đang có tâm sự gì?
 
 Ông kia than:
 
- Mẹ tôi chết hồi tháng ba, để lại cho tôi 100.000 đô la. Hồi tháng tư, bố tôi qua đời cũng để lại 200.000 đô la.
 
- Chà, bất hạnh thật! Trong hai tháng mà bố mẹ lần lượt quy tiên!
 
Ông bạn thiểu não:
 
- Chưa xong đâu! Cô ruột tôi vừa qua đời tháng trước, cũng để cho tôi 500.000.
 
- Xin chia buồn! - Người bạn vỗ vai thông cảm.
 
Ông nọ gật đầu:
 
- Chứ còn gì nữa, từ đầu tháng đến nay chẳng ai chịu chết nữa!