Giữ lấy mà ăn phở

Một bà béo bước ra khỏi quán ăn, thấy tên ăn mày tội nghiệp quá, bà ta liền dúi vào tay anh ta và nói nhỏ: "Này! Giữ lấy mà ăn phở" Đợi bà ta đi khuất, "đồng nghiệp" ngồi cạnh quay sang hỏi: Ê! Bà ấy cho bao nhiêu vậy mày? Cả một bữa phở kia mà. Bà ấy cho 2 miếng chanh. !!!!!!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 1069
  3. Tags: chon loc

Chuyện nhỏ

-Ở Nhật Bản: Có Conan là có thể giải quyết mọi chuyện
-Ở Trung Quốc có Bao Thanh Thiên có thể giải quyết mọi chuyện
-Ở Anh có Sherlock Holmes là có thể giải quyết mọi chuyện
-Còn ở ViệtNam...
.
.
.
.
Có tiền là có thể giải quyết mọi chuyện

Tu ti tu tu tu tu

Trong một khách sạn ở London. Có tiếng chuông reo ở quầy tiếp tân. Nhân viên phục vụ nhấc máy và nghe có tiếng người nói:
 
- Tu ti tu tu tu tu!
 
Anh này chẳng hiều đầu dây kia nói gì, bèn dập máy. Lại có tiếng chuông reo, và vẫn câu nói ấy:
 
- Tu ti tu tu tu tu!
 
Nhân viên phục vụ lại dập máy. Lại có tiếng chuông reo, và lần này vẫn lại đúng câu ấy:
 
- Tu ti tu tu tu tu!
 
Nhân viên phục vụ tức điên người, dập máy rõ mạnh. Vài phút sau, một anh chàng xuất hiện ngay trước mặt nhân viên phục vụ, quát lớn:
 
- Này ông kia, ông có hiểu tiếng Anh không hả? Tôi đã nói 3 lần rồi: “Mang ngay 2 ly trà vào phòng 222 !”
 
(Two tea to Two Two Two)

Điều bí mật

Jill phàn nàn với cô bạn gái Nina:

- Rosey bảo với tớ là cậu đã kể cho cô ấy nghe bí mật mà tớ đã bảo cậu không được kể cho cô ấy biết.

- Ừ – Nina tỏ vẻ thất vọng nói – Nhưng tớ đã bảo cô ấy là đừng nói cho cậu biết là tớ đã cho cô ấy biết mà. 

- Ồ vậy à! – Jill thở dài nói – Thế thì đừng nói cho cô ấy biết là tớ đã nói cho cậu biết chính cô ấy đã nói với tớ nhé!!!


Vợ đảm đang

Ra khỏi cửa hàng vải, vợ âu yếm với chồng:
 
- Anh yêu, em mua tấm lụa này để anh làm cà vạt đấy!
 
- Em đáng yêu quá chừng! Nhưng sao em mua nhiều vậy?
 
- Em nghĩ số vải còn dư lại sẽ đủ để em may áo dài.

Bố cháu đâu?

Một cậu bé vô tình làm đổ cái xe chở ngô. Người hàng xóm nghe thấy tiếng động liền bảo: “Này, Willis, không sao đâu. Sang đây ăn cơm với bác rồi lát nữa bác lật lại xe cho”.
 
“Bác thật là tốt”, Willis trả lời. “Nhưng mà cháu sợ bố cháu không thích”.
 
“Vớ vẩn, sang đây”, người hàng xóm cào cuột. “Thôi được”, cậu bé nhận lời, “nhưng mà thể nào bố cháu cũng ghét”.
 
Sau bữa cơm thân mật, Willis cám ơn người hàng xóm tốt bụng và nói: “Cháu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà cháu biết bố cháu sẽ bực lắm”.
 
“Đồ ngốc”, người hàng xóm mỉm cười. “Thế bố cháu đang ở đâu?”
 
“Dưới cái xe ạ”.