Phát kiến vĩ đại

Vị giáo sư nọ tiến hành một nghiên cứu rất quan trọng. Ông huấn luyện một con bọ chét hiểu và thực hiện được mệnh lệnh khi ông hô "Nhảy!". Ở giai đoạn đầu của cuộc thí nghiệm, nhà khoa học cắt bỏ một chân của con bọ chét rồi ra lệnh cho nó nhảy. Con côn trùng nhỏ bé tuân lệnh. Nhà khoa học liền ghi vào sổ tay: "Sau khi bỏ đi một chân, các cơ quan của bọ chét vẫn hoạt động bình thường". Tiếp đó, nhà bác học cắt bớt một chân nữa của con bọ chét và ra lệnh: "Nhảy!". Con bọ vẫn nhảy lên và ông giáo sư hài lòng ghi vào sổ: "Sau khi bỏ đi hai chân, các cơ quan của bọ chét vẫn hoạt động bình thường". Ở giai đoạn kế, nhà khoa học chỉ để lại cho con bọ chét một chân và ra lệnh cho nó nhảy. Con vật vẫn bật lên như bình thường và người huấn luyện của nó ghi vào sổ: "Các cơ quan của bọ chét hoạt động bình thường khi nó chỉ còn một chân". Cuối cùng, ông giáo sư cắt nốt chân còn lại của bọ chét và ra lệnh cho nó nhảy. Con côn trùng nằm bất động. Nhà khoa học lặp lại thí nghiệm nhiều lần và lần nào cũng cho kết quả tương tự. Ông đi đến kết luận: "Khi bị cắt bỏ hết chân, bọ chét mất khả năng nghe".
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 627
  3. Tags: chon loc

Toàn dấu nặng!

Một chục chị bộ đội đội một chục hột vịt lộn bị một bọn lạ mặt chặn lại tại cột trụ điện, chục chị bộ đội sợ chạy lại gọi một chục cụ bộ đội, chục cụ bộ đội chạy lại định nện bọn lạ mặt một trận, bọn lạ mặt sợ chạy, chục cụ bộ đội rượt kịp, bọn lạ mặt bị đập nện, một bị xệ ruột, một bị xệ thận, một bị xệ mọi bộ phận. Một chuyện thật tội nghiệp !


Sửa xe

- Alô, có phải nhà bà Smith đó không?
 
- Phải, tôi là chồng cô ấy. Có việc gì thế?
 
- Tôi là nhân viên của garage mà bà nhà vừa sửa xe ở đây rồi đi luôn. Ông vui lòng thanh toán.
 
- Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền sửa xe…
 
- Không ạ, tiền sửa tường garage và viện phí cho 2 nhân viên bảo vệ ở cổng ra vào.

Sợ bị đánh

Một phụ huynh trình bày với cô giáo:
 
- Thưa cô, con trai tôi sợ bị đánh lắm, nên muốn răn cháu cũng dể
 
- Dể thế nào ạ?
 
- Mỗi lần cháu phạm lỗi cô cứ bợp tai thằng bạn bên cạnh là nó sợ liền hà!

Thay đổi kinh khủng sau cưới

Lời yêu thương
- Sau 6 tuần: Anh yêu em.
- Sau 6 tháng: Tất nhiên là anh yêu em.
- Sau 6 năm: Nếu không yêu, tôi cưới cô làm gì?
 
Khi đi làm về
- Sau 6 tuần: Em yêu, anh về rồi.
- Sau 6 tháng: Đã về.
- Sau 6 năm: Nấu bữa tối chưa?
 
Quà tặng
- Sau 6 tuần: Em yêu, hy vọng em sẽ thích sợi dây chuyền này.
- Sau 6 tháng: Anh mua một bức tranh, anh nghĩ treo nó ngoài phòng khách thì rất hợp.
- Sau 6 năm: Lương đây, muốn mua gì thì tự đi mà mua.
 
Điện thoại đổ chuông
- Sau 6 tuần: Em ơi, có người muốn nói chuyện với em này.
- Sau 6 tháng: Điện thoại của em đấy.
- Sau 6 năm: Nghe điện thoại đi.
 
Nấu nướng
- Sau 6 tuần: Anh chưa bao giờ được ăn món nào ngon hơn thế.
- Sau 6 tháng: Em nấu món gì cho bữa tối thế?
- Sau 6 năm: Trời đất. Lại là món này nữa à?
 
Lời xin lỗi
- Sau 6 tuần: Em yêu, đừng lo, anh thề không bao giờ tái phạm.
- Sau 6 tháng: Được rồi, anh hứa.
- Sau 6 năm: Biết rồi, nói nhiều thế.
 
Quần áo mới
- Sau 6 tuần: Trông em như thiên thần trong bộ đồ này.
- Sau 6 tháng: Em lại mua quần áo mới à?
- Sau 6 năm: Suốt ngày quần với áo.
 
Kế hoạch cho kỳ nghỉ
- Sau 6 tuần: Mình sẽ đi nghỉ vài ngày ở nơi nào đó em thích.
- Sau 6 tháng: Đi nơi nào đó vừa gần vừa rẻ ý.
- Sau 6 năm: Du lịch làm gì, ở nhà có chết ai đâu?
 
Chiếc tivi
- Sau 6 tuần: Chúng mình xem phim gì tối nay?
- Sau 6 tháng: Anh thích phim này hơn.
- Sau 6 năm: Để kênh này xem bóng đá đi. Em không thích thì cứ ngủ sớm.

anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.