Chuyện cao bồi

Hai tên cao bồi Mỹ đứng ngoài đường nhìn vào trong quán. Một tên nói với bạn: - Mày có nhìn thấy cái thằng đang ngồi sau bàn đang chơi bài kia không ? - Thằng nào ? Bốn thằng đang chơi bài kia mà. - Thằng đang đội nón đó. - Ai chả đội nón đâu. - Thì cái thằng đang mặc quần jean đấy. - Thì thằng nào chẳng mặc quần jean cơ chứ. - Mày không biết à, nó đó... thằng vừa đưa thuốc lá lên môi đấy đấy. - Tao không biết, cả bốn thằng điều hút thuốc như nhau cả. - Khốn kiếp, hôm nay mày làm sao ấy. Xem đây, mày sẽ biết ai... Vừa dứt câu, hắn liền rút súng ra bắn chết ba tên kia, và bảo: - Đấy, mày thấy rồi chứ, cái thằng còn lại kia kìa. - Ờ ờ, thấy rồi... Nhưng nó làm sao chứ ? - Cái thằng ấy hả, đồ chết bầm... tao ghét nó nhất đời.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 824
  3. Tags: tong hop

Thật là dối trá mà

Sáng nay em nghe mấy mẹ ở HỘI CHĂN CHUỐI bảo. “Thời tiết này làm chuyện chăn gối mới thích”. Em nghe lời mang hết chăn gối ra hì hục giặt mà vẫn chưa thấy nó sướng. Giờ em ân hận lắm ! Chỉ muốn nó khô nhanh để lấy cái đắp thôi 😭😭😭 Mưa với chả gió


anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.

Dạy vẹt biết nói

Tèo mua một con vẹt về cho học nói. Tèo dạy nó: “Tôi biết đi”
 
Con vẹt nhắc lại:
- Tôi biết đi.
 
Tèo nói:
- Tôi biết nói.
 
Con vẹt nhắc lại:
- Tôi biết nói.
 
Tèo nói:
- Tôi biết bay.
 
Con vẹt nói lại:
- Xạo mày.
 
- !!!!!

Lần đầu tiên

Đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi nằm xuống, các cơ bắp căng cứng. Tôi đẩy anh ấy ra và cố tìm một câu xin lỗi, nhưng anh ta không chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Anh ấy hỏi tôi có sợ không và tôi lắc đầu một cách dũng cảm.
Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Ngay cú đầu tiên ngón tay anh ấy đã chạm đúng điểm cần thiết. Anh ấy tiến sâu hơn và tôi run rẩy toàn thân. Toàn cơ thể tôi căng thẳng chờ đợi nhưng anh ấy thật sự dịu dàng như anh ấy đã hứa với tôi.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tôi hãy tin anh ấy. Anh ấy đã làm nhiều lần trước đây rồi. Nụ cười dễ thương của anh ấy làm tôi bớt căng thẳng và tôi mở ra cho anh ấy có thể vào một cách dễ dàng.
Tôi nài xin anh ấy nhanh chóng hơn nhưng anh ấy vẫn cứ từ từ chuẩn bị để cho tôi ít đau đớn nhất. Và anh ấy tiến vào gần hơn, sâu hơn ... còn tôi cảm thấy sự đau đớn dâng tràn và chạy khắp thân thể, và dường như một tia máu đỏ chảy ra khi anh đẩy mạnh vào.
Anh ấy nhìn tôi lo lắng và hỏi có đau lắm không? Mắt tôi rưng rưng nhưng lắc đầu và nói anh ấy cứ tiếp tục.
Anh ấy thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này tôi đã tê liệt hoàn toàn và có thể cảm thấy anh ấy bên trong tôi ... Sau một vài giây phút tê liệt, tôi thấy điều gì đó cháy bỏng bùng lên và anh ấy lấy nó ra.
Tôi nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì nó đã xong. Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười ấm áp và nói với tôi rằng tôi thật là ngoan cường từ trước đến nay chưa hề thấy.
Tôi mỉm cười và cảm ơn anh. Anh quả là một nha sĩ giỏi. Lần đầu tiên tôi đi nhổ răng là như vậy đó.

Cao tay

Có ba shop thời trang nằm kề nhau nên cạnh tranh kịch liệt, shop bên phải trưng bảng quảng cáo: “Chuyên bán thời trang cao cấp dành cho nghệ sĩ”.
 
Ngày hôm sau shop bên trái cũng dán một tấm bảng: “Chuyên bán thời trang môđen dành cho những cô gái trẻ xinh đẹp nhất”.
 
Và hôm sau cái shop bị kẹt ở giữa treo ở cửa một tấm bảng to đề hai chữ: “Lối vào”.