Marketing và..

Bạn thấy một cô gái tuyệt đẹp ở bữa tiệc. Bạn tới bên cô ta và nói. Tôi cực kỳ sành chuyện ấy”. Đó gọi là Tiếp thị trực tiếp (Direct Marketing). Bạn đang ở bữa tiệc với một nhóm bạn và thấy một cô gái tuyệt đẹp. Một người bạn của bạn tới chỗ cô ta và chỉ vào bạn nói, Anh chàng này sành chuyện ấy lắm. Đó là quảng cáo. Bạn thấy một cô gái tuyệt đẹp ở buổi tiệc. Bạn tới chỗ cô ta và xin số điện thoại. Ngày hôm sau bạn gọi điện và nói. Xin chào, anh thành thạo chuyện ấy lắm. Đó là tiếp thị qua điện thoại (Telemarketing). Bạn đang ở bữa tiệc và thấy một cô gái tuyệt đẹp. Bạn đứng dậy, sửa lại cà vạt; bạn tới chỗ cô ta và mời cô ta uống. Bạn mở cửa cho cô ta, nhặt túi xách của cô ta khi cô đánh rơi nó, ngỏ ý chở cô ta về nhà, và nói là còn cái này, tôi sành chuyện ấy lắm. Đó là PR (Public Relations). Bạn đang ở bữa tiệc và bạn thấy một cô gái tuyệt đẹp. Cô ta bước tới bên bạn và nói. Em nghe nói anh sành chuyện ấy lắm. Đó là sự nhận diện nhãn hiệu (Brand Recognition). Bạn đang ở bữa tiệc và bạn thấy một cô gái đẹp. Bạn tới bên chỗ cô ta và nói, “Này, tôi sành chuyện ấy lắm”. Cô ta tát cho bạn một phát vào mặt. Ấy là Sự phản hồi của khách hàng (Customer Feedback).
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 843
  3. Tags: tong hop

Không cần thiết

Diễn viên hài kịch nổi tiếng Oho Reutter có một lần đi qua một nghĩa địa ở ngoại ô Berlin. Ông thấy người ta đang vận chuyển gạch ngói. Tò mò, ông hỏi người ta định xây dựng gì ở đây vậy? Người thợ trả lời: "Cái hàng rào nghĩa địa đã mục nát nên xây tường để thay thế".
 
Oho Reutter hỏi: "Làm cái đó để làm gì. Điều đó không cần thiết. Những kẻ nằm bên trong nghĩa địa, chắc chắn không thể đi ra khỏi nghĩa địa. Còn những kẻ ở ngoài nghĩa địa cũng không muốn vào trong đó nằm".

Thay đổi quan điểm

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
 
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ .
 
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
 
Lúc bé, tưởng gặp lại thầy cô là ở nhà. Lớn lên mới biết, còn có thể gặp lại thầy cô ở trường nhiều lần...
 
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi...
 
Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng ngu đi.

Những công dân mẫu mực

Sếp chở cô thư ký trẻ đi chơi trên chiếc ôtô đời mới, nhưng đột nhiên xe chết máy. Ông ta nghĩ: “Trên cương vị là sếp thì mình sẽ gọi ngay nhân viên cứu hộ, nhưng là một người đàn ông thì mình phải tự sửa chữa”.
 
Ông ta bước ra và chui xuống gầm xe.
 
Trong khi đó, cô thư ký nghĩ bụng: “Với tư cách là một người phụ nữ, mình cần ngồi yên ở trên xe, nhưng ở vị trí là một thư ký, mình phải ở bên cạnh sếp.
 
Cô lập tức bước ra và chui vào gầm xe...
 
Nửa tiếng sau, một người đàn ông đi ngang qua: “Như một người lịch sự, mình không nên làm phiền, nhưng là một công dân, mình cần phải báo cho đôi này biết, chiếc xe của họ đã mất từ đời nào rồi.

Nhật ký oshin

Ngày... tháng... năm...
Chàng lại về muộn. Chàng bỏ bữa tối. "Nó" lại chửi chàng.
 
Ngày... tháng... năm...
Nấu món chàng thích nhất. Thế mà "nó" giành ăn hết. Lại còn khen mình nấu ngon nữa. Đểu thế. Tội chàng quá! Mai "nó" đi công tác, mình cho chàng ăn "phở".
 
Ngày... tháng... năm...
Đi đăng ký tạm trú. Mục "Quan hệ với chủ hộ", mình điền: 3 lần/tuần. Chúng nó trợn tròn mắt. Nhiều hay ít nhỉ?

Suy luận

Suy luận
Hai người đàn ông đi ngược chiều gặp nhau, một người hỏi:
- Anh có thấy…?
- Anh bị mất chiếc dép phải không ?
- Phải !
- Dép da ?
- Phải, đúng vậy.
- Và không được mới lắm ?
- Đúng rồi !
- Màu đen chứ gì ?
- Vâng !
- Chiếc dép của chân trái ?
- Chính xác! Ông thấy nó phải không, vui lòng cho tôi xin lại đi …
- Ồ không, tôi không thấy nó đâu cả !
- Thế sao ông biết rõ ràng chiếc dép tôi mất như vậy ?
- Tôi nhìn vào chiếc dép còn lại ông đang mang.