Khó hiểu

Một người Anh qua Việt Nam du lịch, viết thư cho bạn: - "Ở Việt Nam rất vui, người dân ở đây rất thân thiện và hiền lành. Thức ăn thì phong phú, trái cây xanh tươi, ngọt ngào. Tôi đã đi khắp 3 miền đất nước, ở đâu cũng được đón tiếp rất nồng hậu. Tôi biết thêm nhiều điều mới lạ và lý thú. Nhưng có một điều mà tôi không làm sao hiểu nổi. Đó là người Việt Nam rất ghét phim, nhưng họ lại thường xuyên đi đến rạp để xem phim. Lần nào xem xong, họ cũng đứng dậy và nói " hate film" (?!)"...
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 651
  3. Tags: ngoai ngu, van hoa

Cao mưu

Bill thường xuyên sử dụng điện thoại công cộng tại bến xe. Anh rất không vui khi chiếc điện thoại này bị hỏng.
 
Anh gọi đi gọi lại đến công ty điện thoại nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là những lời hứa. Điện thoại vẫn hỏng.
 
Sau vài ngày, Bill gọi lại cho công ty điện thoại và bảo họ rằng thôi không cần vội nữa. Vì bây giờ chiếc điện thoại vẫn hoạt động, chỉ có trục trặc là tất cả tiền xu sau khi nhét vào để gọi điện lại chui ra, sau khi người gọi đã hoàn tất cuộc gọi.
 
Và thế là một thợ sửa điện thoại đã đến ngay lập tức.

Chết chắc

Một lữ khách trên sa mạc bị lạc đoàn, số nước ngọt ít ỏi mang theo cũng gần cạn. Trong lúc tuyệt vọng ông ta than: “Ôi, Thượng đế ơi! Người nỡ để con chết thế này sao?”
Bỗng từ trên cao có tiếng vọng xuống: “Ta không thể mang nước uống đến cho con được nhưng ta có thể trả lời các câu hỏi của con”.
Lữ khách mừng rỡ hỏi:
- Vậy xin người hãy cho con biết, nơi có nước ở gần đây nhất?
- Gần lắm, nó chỉ cách chỗ con đứng chưa tới nửa dặm.
- Ở hướng nào ạ? Đông, Tây, Nam hay Bắc?
- Hướng đi xuống con ạ!

Sợ bị đánh

Một phụ huynh trình bày với cô giáo:
 
- Thưa cô, con trai tôi sợ bị đánh lắm, nên muốn răn cháu cũng dể
 
- Dể thế nào ạ?
 
- Mỗi lần cháu phạm lỗi cô cứ bợp tai thằng bạn bên cạnh là nó sợ liền hà!

Cao mưu

Bill thường xuyên sử dụng điện thoại công cộng tại bến xe. Anh rất không vui khi chiếc điện thoại này bị hỏng.
 
Anh gọi đi gọi lại đến công ty điện thoại nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là những lời hứa. Điện thoại vẫn hỏng.
 
Sau vài ngày, Bill gọi lại cho công ty điện thoại và bảo họ rằng thôi không cần vội nữa. Vì bây giờ chiếc điện thoại vẫn hoạt động, chỉ có trục trặc là tất cả tiền xu sau khi nhét vào để gọi điện lại chui ra, sau khi người gọi đã hoàn tất cuộc gọi.
 
Và thế là một thợ sửa điện thoại đã đến ngay lập tức.

Khó giải thích

Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.

Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.

Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:

- Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?