Các thầy cô dạy văn của bạn có chắc là điều họ nghĩ là ý của tác giả khi ổng viết cái đó không? Ai mà biết được.
Ví dụ khi tác giả viết: “Cái rèm màu xanh.”
Điều thầy cô nghĩ: “Cái rèm thể hiện nỗi buồn mênh mang và sự bất lực của ông trong hoàn cảnh đó.”
Ý của tác giả: “Cái rèm xanh vãi.”
Một chính khách đang trên đường đi vận động tranh cử thì bất chợt bắt gặp một lũ trẻ đang vây quanh một con chó, cãi nhau chí chóe. Ông liền dừng xe, lại gần hỏi chuyện.
Một cậu bé nói:
- Chúng cháu nhặt được con chó này, ai cũng muốn mang về nuôi nên chúng cháu quyết định là đứa nào nói dối giỏi nhất sẽ được nuôi con chó.
- Các cháu không được thi nói dối vì đó là điều tội lỗi. - Nhà chính khách khuyên nhủ. - Khi ta ở tuổi các cháu, ta không bao giờ nói dối và bây giờ cũng vậy...
- Lấy nhà mình làm ví dụ, bố kiếm tiền thì bố là giai cấp tư bản, mẹ lãnh đạo thì mẹ là chính quyền, con là nhân dân, còn em con là tương lai, cô giúp việc nhà mình là giai cấp lao động.
Tối hôm đó, em bé ỉa đùn, cậu bé tìm mẹ thì mẹ đang ngủ say, sang phòng cô giúp việc thì thấy bố….
Sáng hôm sau, bố hỏi:
- Hôm qua bố giải thích thế con có hiểu ko?
Con trả lời:
- Giai cấp tư bản thì đè đầu cưỡi cổ giai cấp lao động, trong khi đó chính quyền ngủ say ko biết gì, tương lai thì ngập trong cứt còn nhân dân thì bất lực.... =))
Có một người đàn bà đi máy bay. Nhưng có một viên kim cương nên không biết làm cách nào qua hải quan được. Chợt bà thấy một cha cố đang đi ngang qua bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm.
Đến chỗ khai báo nhân viên hải quan hỏi cha:
- Cha có gì khai báo không?
Cha cố tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói:
- Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích.