Tức ói máu

Tức ói máu
Khách du lịch dừng chân tại một nông trại và trao đổi với nông dân: "Hai con bò sữa của ông mỗi ngày cho bao nhiêu lít sữa?" - Con đen hay con trắng - người nông dân hỏi lại. - Ví dụ con trắng. - Mười lít. - Còn con đen? - Cũng mười lít. - Thế ông cho chúng ăn gì? - Con con đen hay con trắng? - Con trắng chẳng hạn. - Cỏ linh lăng. - Còn cho con đen? - Cũng cỏ linh lăng. - Này, nếu đối với 2 con bò, cái gì cũng giống nhau, tại sao lần nào ông cũng hỏi tôi rằng tôi nói về con đen hay con trắng? - du khách tỏ vẻ khó chịu về màn đối thoại. - Vì con trắng là của tôi. - À, ra thế! Còn con đen? - Cũng của tôi.
  1. Ngày đăng: 18/06/2021
  2. Lượt xem: 1387
  3. Tags: chon loc, dong vat

Xin thêm phấn

Một buổi sáng đầu năm, một người nông dân ở làng nọ gặp cha xứ trông coi địa phận mình.
 
- Thưa cha ạ! – Người nông dân nói.
 
Cha xứ trả lời:
 
- Chào thằng con của quỷ sa tăng!
 
- Thưa cha, xin cha ban phước lành cho con, vì đêm qua con mơ thấy… Người nông dân đang nói cha xứ ngắt lời:
 
- Tôi không quan tâm tới những giấc mơ của kẻ khác.
 
- Dạ, nhưng con mơ thấy những điều về cha.
 
- Thật vậy sao, thế anh kể đi.
 
- Thưa cha, con mơ thấy con chết và đang đi lên thiên đàng.
 
- Lên thiên đàng- Cha xứ kêu lên- Anh không bao giờ lên thiên đàng được, anh có bao giờ đi lễ nhà thờ đâu.
 
- Lạy cha, thật ạ, con đi lên thiên đàng thật. Con thấy một cái thang rất dài và một thiên thần đứng dưới chân thang.
 
Thiên thần đưa cho con một cục phấn rất to và bảo con: “Mỗi bước lên cầu thang, phải đánh một dấu thập, mỗi dấu chữ thập ấy là tội lỗi mà con đã phạm ở trần gian. Khi nào thấy hết tội thì mới thôi làm dấu mà cứ thế tiếp tục leo lên”.
 
Sau khi con đã đánh được rất nhiều dấu và leo lên khá xa. Thì con trông thấy một người đàn ông từ trên đi xuống, con rất ngạc nhiên, vì người ấy chính là cha.
 
- Là tôi, tại sao cũng đang ở đấy. Tại sao tôi lại đi xuống?
 
- Thưa cha, đấy là điều mà con ngạc nhiên. Con đã hỏi cha và cha trả lời: “Tao xuống xin thêm phấn”

Giống ai?

- Bố: Nói hoa đi con 
- Con: Hoa . . .
- Bố: Giỏi lắm, con nói Bố đi nào
- Con: Mẹ . . .
- Bố: Không, nói Bố cơ mà, Bố chứ không phải mẹ, nào nói lại đi Bố...ố...ố
- Con: Mẹ . . .
- Bố: ô thằng này, mày giống ai mà dốt như lợn thế???
- Con: Bố...Bố...

Cẩn thận vẫn hơn

Một ông cụ vào nhà ga xe lửa trong làng và đi đến quầy vé, hỏi nhân viên nhà ga :
 
- Này cậu, chuyến tàu 3g10 đã đi chưa ?
 
- Ðã rời ga cách đây 15 phút.
 
- Còn bao lâu nữa chuyến 4g mới đến ?
 
- Còn lâu lắm.
 
- Vậy trước đó còn chuyến tàu khách nào không ?
 
- Không.
 
- Tàu chở hàng ?
 
- Không.
 
- Không có chuyến nào hết ?
 
- Hoàn toàn không ?
 
- Anh có chắc không ?
 
- Chắc chứ ! – nhân viên bán vé nổi nóng.
 
- Vậy thì, mình ơi – ông quay sang gọi bà vợ – bây giờ chúng ta có thể đi ngang qua đường ray được rồi.

Hỏi giờ

Một anh chàng đã lái xe suốt buổi đêm và tới sáng thì hãy còn xa mới đến đích. Anh ta quyết định dừng lại ở thành phố kế tiếp mà anh ta sắp tới, đỗ xe lại ở một chỗ yên tĩnh nào đó để có thể ngủ 1 hoặc 2 tiếng. May rủi thế nào, phố mà anh ta chọn lại là một trong những lộ trình phổ biến nhất của những người chạy bộ trong thành phố.
Ngay sau khi anh ta nằm xuồng ngáy một lúc thì có tiếng gõ vào cửa sổ. Anh ta nhìn ra ngoài và thấy một người ở đó.
- Cái giề đấy?
- Xin lỗi ngài, người kia nói, – Ngài có biết mấy giờ rồi không?. Anh ta nhìn đồng hồ của ô tô và trả lời, “7:15″.
Người chạy bộ cám ơn rồi chạy đi. Anh chàng lại lăn ra ngủ, và đanh lơ mơ thì lại có một tiếng gõ vào cửa sổ.
- Xin lỗi ngài có biết mấy giờ rồi không?
- 7: 25!
Người kia cám ơn và đi. Anh chàng lúc này thấy nhiều người chạy qua và hiểu rằng họ sẽ tiếp tục làm phiền mình. Anh ta lấy ra một cái bút, một mẩu giấy và ghi rồi dán lên cửa sổ dòng chữ như thế này
“Tôi không biết mấy giờ!”
Một lần nữa anh ta quay ra ngủ tiếp. Ðang ngủ lơ mơ thì lại có tiếng gõ cửa.
- Ông à, ông ơi! 7 giờ 45 rồi!

Bill và Sharif

Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: "Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ."
 
"Làm sao anh biết được điều đó hả Bill..." - ngài Sharif hỏi
 
"Ô, đơn giản lắm cơ!" - Bill nói - "tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!". Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta "Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà..."
 
"Ah, quá dễ thưa Tổng thống" - Madeleine đáp - "đó chính là tôi!"
 
"Tốt lắm Madeleine" Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.
 
Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: "Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh..."
 
Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. "Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng... Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai..." - "Dĩ nhiên", Sharif nói, "tôi cho anh 24 giờ đấy"
 
Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng - vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói "Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời." Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.
 
"George" - Sartaj nói - "nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông..."
 
"Ðơn giản quá", George trả lời, "đó chính là tôi! "
 
"Ô" - thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. "Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez"
 
"Không phải, đồ ngốc ạ" - Sharif giận dữ nói - "người đó chính là Madeleine Albright!"