Sự khác biệt của văn hoá

Chiếc du thuyền đang trên hành trình ở Địa Trung Hải, đột nhiên đâm phải đá ngầm. Một vết thủng lớn làm tàu không thể đi tiếp được nữa và có nguy cơ bị chìm. Thuyền trưởng ra lệnh mọi hành khách phải mặc áo phao hoặc đeo phao cứu sinh nhảy xuống biển. Nhưng dù nói thế nào, ngọt nhạt có, hăm dọa có, ông vẫn không thuyết phục được họ. Ông đành để tay thuyền phó lo việc giải quyết đám khách cứng cổ. 10 phút sau quay lại, ông thấy họ đã nhảy hết xuống biển. Rất ngạc nhiên, ông hỏi viên thuyền phó thì anh ta trả lời: “Tôi thuyết phục từng người theo cách riêng hợp với họ. Với người Đức, tôi nói: “Đây là lệnh, anh phải nhảy!”. Với người Nga, tôi cổ vũ: “Đó là một hành động cách mạng!”. Với người Mỹ, tôi bảo: “Này anh, anh đóng bảo hiểm rồi mà!”. Với người Pháp, tôi nhận xét: “Theo kinh nghiệm của tôi thì ôm phao nhảy xuống nước là một việc rất lãng mạn”. Với người Anh, tôi nói: “Đây là một môn thể thao thời thượng” Với người Italy, tôi nói: “Nói thật với anh, cái này đúng ra là bị cấm, nhưng...”. Còn lại anh chàng Nhật Bản, tôi vỗ vai: “Mọi người nhảy hết cả rồi đấy, ta nhảy đi thôi!”.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 780
  3. Tags: van hoa

kể chuyện lớp 3

Trong giờ kể chuyện lớp 3, cô giáo yêu cầu mỗi học sinh tự sáng tác 1 câu truyện cổ tích, cốt truyện phải có đầy đủ 3 tố chất:
-Phần đầu kinh dị
-Phần giữa hài hước
-Phần cuối bi thảm.
 
Bài làm:
"Ngày xửa ngày xưa có 1 con quỷ cười xong chết"

Bắt voi

Hai con kiến đang đi gặp con voi cản đường, một con leo lên chân con voi hét to:
"Tao giữ nó lại rồi, mày wuýnh chết nó đi !"

Chiến tranh và hòa bình

Hai anh lính mới nói chuyện với nhau trong doanh trại:
 
- Tại sao cậu tự nguyện tòng quân?
 
- Tớ độc thân, tớ thích chiến tranh. Thế còn cậu?
 
- Tớ thì đã có vợ, nhưng lại yêu hoà bình.

Không cho nói

Một buổi sáng, vị tiểu vương Ả rập thức giấc và cảm thấy bải hoải. Ngài nhận ra rằng sức lực của mình không còn cường tráng như xưa và bỗng thấy chán ngán hậu cung đầy cung tần mỹ nữ của mình. Nhìn anh hầu trẻ, tiểu vương nảy ra sáng kiến:
 
- Abdul, từ nay ta ban cho ngươi một ân huệ. Đó là, đêm nào ngươi cũng phải đứng trực bên ngoài phòng ngủ của ta. Khi nào ta kêu lên: “Trẫm khát!” và đi ra ngoài giả bộ tìm nước uống thì ngươi phải lẻn vào chiều chuộng cung phi trong bóng tối, để nàng tưởng ngươi là ta.
 
Một thời gian dài sau đó, mọi chuyện diễn ra như mong muốn của tiểu vương. Đêm nào ngài cũng kêu “Trẫm khát!” rồi lỉnh đi tìm chỗ ngủ, trong khi anh hầu trai tráng thay ngài làm công việc đầy lao lực.
 
Tới một sáng nọ, tiểu vương truyền gọi Abdul:
 
- Quân cẩu tặc! Ta sẽ phạt ngươi bằng trượng hình rồi đày ra sa mạc.
 
- Thưa vương công, con có tội tình gì đâu?
 
- Đồ ngu, tối qua vương phi ra ngoài tìm nước uống cho ta. Thế mà ngươi không nhận ra, cứ xông bừa vào, lại chẳng cho ta có lấy một cơ hội giải thích

Không có cơ hội

Nàng mời chàng cứ cuối tuần sang nhà trọ của nàng ăn cơm chung. 
Rồi một hôm, nàng khuyên nhủ chàng: “Từ nay, anh hãy bớt hút thuốc lá đi, chỉ hút một điếu sau mỗi bữa ăn ngon em nấu thôi nhé”. 
Chàng thở dài: Thế tức là em bảo anh bỏ thuốc luôn rồi còn gì.