Đoán hướng gió

Nhân viên môi giới nhà đất nói với khách hàng về ngôi nhà mà họ quan tâm. - Thành thật với khách hàng là tôn chỉ nhất quán của chúng tôi. Chúng tôi xin giới thiệu với ông tất cả các ưu, nhược điểm của ngôi nhà. Và bây giờ, tôi xin nói trước về nhược điểm. Phía bắc của ngôi nhà, cách chừng 1 km là trại chăn nuôi lợn, phía tây là khu xử lý nước thải, phía đông là xưởng sản xuất amoniac, còn phía nam là công ty chế biến cá… - Thế còn ưu điểm của ngôi nhà? - Vâng, ưu điểm của nó là lúc nào cũng đoán được hướng gió. - !!!!!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 762
  3. Tags: cong viec

Giành trả lời

Vào nhà vệ sinh công cộng, vừa ngồi xuống thì một giọng nữ từ buồng bên kia vọng sang. 

- Ới, anh có suôn sẻ không?. 

Vốn không thích bắt chuyện với người lạ, nhưng khó mà từ chối giọng nói ngọt ngào đó, tôi trả lời: Ờ, tôi cũng ổn. 

Giọng bên kia lại vọng sang: Anh cảm thấy thế nào? 

Bắt đầu bực mình: Tôi thấy cũng thoải mái. 

Giọng bên kia bối rối: Chắc em phải cúp máy thôi, vì cứ mỗi lần em hỏi anh thì có thằng cha mắc dịch ở buồng vệ sinh bên cạnh lại nhảy vô giành trả lời.


Giải pháp cuối cùng

Trên một chuyến bay, phi công trưởng liên lạc với trạm điều hành mặt đất:
 
- Chúng tôi đang cách đất liền 300 dặm… đang bay cách mặt biển… và nhiên liệu đang cạn dần… xin hãy hướng dẫn!
 
Trạm điều hành mặt đất:
 
- Xin hãy lặp lại theo chúng tôi: “Nhân danh cha con và thánh thần… Amen…!”

Giống ai?

- Bố: Nói hoa đi con 
- Con: Hoa . . .
- Bố: Giỏi lắm, con nói Bố đi nào
- Con: Mẹ . . .
- Bố: Không, nói Bố cơ mà, Bố chứ không phải mẹ, nào nói lại đi Bố...ố...ố
- Con: Mẹ . . .
- Bố: ô thằng này, mày giống ai mà dốt như lợn thế???
- Con: Bố...Bố...

Bác sĩ phải đeo khẩu trang

Một người sau khi đọc hóa đơn thanh toán viện phí, lẩm bẩm:
 
- Bây giờ mình mới hiểu vì sao các bác sĩ phải đeo khẩu trang kín mít như vậy.

 


Người Mĩ làm cái gì cũng sai

Một người lính Mỹ, phục vụ trong thế chiến II, vừa trở về sau nhiều tuần chiến đấu ác liệt ở biên giới Ðức. Anh ta được thưởng huân chương, và đang trên tàu đi về London. Ðoàn tàu rất đông, vì thế người lính đi suốt dọc toa tầu để tìm một chỗ trống. Chỗ duy nhất chưa có người ngồi sát ngay một quý bà trung niên ăn vận diêm dúa và đang được con chó của bà ta sử dụng. Người lính mệt mỏi hỏi, “Thưa bà, tôi có thể ngồi chỗ đó được không?”. Người phụ nữ Anh nhìn người lính, khịt khịt mũi nói, “Người Mỹ các anh. Anh đúng thuộc loại người thô lỗ. Anh không thấy là con chó nhỏ Fifi của tôi đang ngồi à?”. Người lính bước đi, cố gắng tìm chỗ để nghỉ, nhưng sau khi đi đến cuối đoàn tầu lại phải quay lại đứng trước người phụ nữ với con chó. Một lần nữa, anh ta yêu cầu, “Hãy làm ơn, thưa bà. Tôi có thể ngồi ở đây được không? Tôi đang rất mệt mỏi.” Người phụ nữ Anh nhăn mũi lại, khịt khịt, “Người Mỹ các anh. Anh không những là thô lỗ, mà còn kiêu ngạo nữa. Nghĩ mà xem!”. Người lính không nói gì. Anh ta cúi người, tóm lấy con chó, quẳng nó qua cửa sổ toa tầu rồi ngồi xuống ghế. Người phụ nữ la inh lên, yêu cầu ai đó đến bênh vực bà ta và trừng phạt người lính. Một quý ông người Anh ngồi bên hàng ghế bên kia lên tiếng, “Thưa ngài, ngài biết đấy, người Mỹ các ngài rất hay có thiên hướng làm không đúng sự việc. Các ngài ăn thì dùng nĩa không đúng tay. Các ngài lái ô tô thì không đúng phía trên đường. Và bây giờ, thưa ngài, ngài vừa ném không đúng con chó ra khỏi cửa sổ.”