Thật thà

Hai vợ chồng đang trên đường lái xe về nhà thì đột nhiên một xe cảnh sát đuổi theo, vượt lên rồi ra hiệu cho họ tấp vào lề. Ông chồng cho xe dừng lại đậu bên vệ đường. Viên cảnh sát bước lại gần. - Đường này chỉ được phép chạy 60 km/h thôi. Anh có biết là anh chạy đến 75 km không? Ông chồng cãi: - Đâu có! Rõ ràng tôi chạy đúng 60 km/h mà… Cô vợ ngồi sát bên liền chêm: - Anh rõ ràng lái 80 km/h mà… Viên cảnh sát: - Hả?! 80 km/h? Phạt anh vì lái xe quá nhanh! Anh chồng tức đỏ mặt nhưng ráng nhịn. Đi một vòng quanh chiếc xe, tay cảnh sát hỏi người chồng: - Đèn trước bên phải bị vỡ chắc khá lâu chưa sửa??? - Thưa không đâu… Hồi nãy tôi lái xe cán trúng cục đá to văng lên làm vỡ đó… Cô vợ lại nối lời: -Không phải đâu! Đèn đó vỡ từ đầu năm mà nhắc hoài không chịu thay bóng… Tay cảnh sát ghi biên bản thêm một tội nữa. Anh chồng tức quá mắng vợ: - Cô làm ơn câm cái miệng giùm tôi một vài phút có được không hả? Tay cảnh sát nhíu mày hỏi cô vợ: - Ông nhà hay thường xuyên lớn tiếng với chị lắm sao? Cô vợ tìm cách bênh chồng: - Dạ đâu có… Chỉ khi nào anh ấy xỉn thôi à… chứ bình thường ảnh hiền và dễ thương lắm…
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 751
  3. Tags: canh sat, vo chong

Khó giải thích

Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.

Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.

Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:

- Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?


Suy luận

1. Nếu bố anh nghèo, đó là số phận của anh. Nếu bố vợ nghèo, đó là sự ngốc nghếch của anh.
2. Ai cũng nên cưới vợ. Suy cho cùng, hạnh phúc không phải là thứ duy nhất có trên đời này.
3. Tôi sinh ra thông minh. Giáo dục làm tôi hỏng.
4. Làm việc để trở nên hoàn hảo. Nhưng không ai hoàn hảo cả. Vậy tại sao phải làm việc ?
5. Tôi đến đây để giúp đỡ mọi người. Vậy mọi người đến đây làm gì ?
6. Ai nói rằng tiền bạc không mua được hạnh phúc là vì họ không biết mua ở đâu thôi.
7. Ánh sáng đi nhanh hơn âm thanh. Nên người ta chỉ có vẻ khôn ngoan cho đến khi ta nghe họ phát biểu.
8. Chúng ta nên yêu súc vật. Thịt chúng rất ngon.
9. Tôi vốn là người có đầu óc mở nhưng rồi từ đấy trí tôi đã rơi vãi hết.
10. Sau lưng người đàn ông thành công là một phụ nữ. Sau lưng người đàn ông không thành công là 2 phụ nữ.
11. Không nên trì hoãn đến ngày mai những gì ta có thể trì hoãn hôm nay.
12. Tương lai của ta phụ thuộc vào giấc mơ của ta. Vậy thì… ta hãy ngủ đi !
13. Nên tìm cách nào đó để bắt đầu một ngày mới mà không phải thức dậy.
14. Làm việc chăm chỉ không giết chết ai cả! Nhưng tại sao phải chấp nhận rủi ro đó?
15. Công việc làm tôi hứng thú. Tôi có thể ngồi nhìn nó hàng giờ.
16. Học nhiều biết nhiều. Biết nhiều quên nhiều. Quên nhiều biết ít. Vậy thì tại sao phải học ?
17. "Ăn chay", theo từ vựng của một thổ dân, nghĩa là "thợ săn tồi".

Thả thính

Thả thính
Cô thích thầm anh đã lâu, nhưng chưa có đủ dũng khí để bày tỏ tình cảm của mình với anh.
.
Cô lên Facebook viết status thả thính; "Đoán trúng tên người mình thương, kêu gì mình cũng làm."
.
Nào ngờ, vừa đăng status đã thấy anh comment; "Không phải em thích tôi sao?"
.
Đọc comment của anh, cô bỗng cảm thấy ngọt ngào đến lạ, liền nhanh chóng reply lại comment; "Đúng vậy, em thích anh!"
.
Còn đang hồi hộp chờ câu trả lời của anh thì cô nhận được inbox; "Hì, thế là anh đoán đúng rồi nhé. Em cho anh xin cái thẻ Viettel 20. Đang nhắn tin với người yêu hết bố nó tiền..." =))

Mắc áo rẻ tiền nhất

Một tay hà tiện vào tiệm chọn mua móc áo, chọn mãi mà vẫn không mua được cái nào. Anh ta thở dài hỏi người bán hàng:
 
- Còn loại mắc áo nào rẻ hơn không?
 
- Có đấy! 5.000 đồng một cân.
 
- Mắc áo bán theo cân ư?
 
- Phải, chúng nhỏ và cứng, có thể đóng thẳng vào tường.

Chỉ có vợ mới thế!

Đó là một đêm thật khủng khiếp. Gió thổi cắt da, tuyết rơi dày đặc... Đường phố vắng tanh. Ông chủ tiệm bánh chuẩn bị đóng cửa thì một người đàn ông nhỏ bé lách vào. Ông ta mặc áo ấm, áo mưa, khăn choàng, nhưng vẫn bị ướt lóp ngóp.
 
- Bán cho tôi hai cái bánh cốm.
 
- Chỉ hai cái thôi à? - Ông chủ tiệm ngạc nhiên.
 
- Ừ, hai thôi. Một cho tôi và một cho Sherry.
 
- Sherry là vợ ông à?
 
- Chớ anh nói ai? - Người đàn ông gắt gỏng - Chẳng lẽ mẹ tôi lại bắt tôi ra đường trong một đêm như thế này à?