Sự khác biệt của văn hoá

Để điều tra tâm lý của các dân tộc trên thế giới, người ta tổ chức một cuộc thi viết sách với chủ đề “Con voi”. Dưới đây là những tác phẩm gửi tới ban giám khảo: Người Mỹ: Một cuốn sách có tên: “Làm thế nào để nuôi voi trong vườn nhà, vui mà lại có lãi?”. Người Đức: 3 quyển sách dày như từ điển, to bằng nửa cái bàn với tựa đề in bằng chữ đen trên nền trắng: “Sơ khảo về voi - ba tập” Người Nga: Một cuốn sách dày, trên bìa có ghi chữ cổ : “Tổ tiên ta đã tìm ra voi như thế nào?”. Người Pháp: một cuốn sách mỏng trang trí cầu kỳ với nhiều hình tượng cách điệu ngoài bìa với tựa: “Voi và đời sống tình dục của nó”. Người Trung Quốc: “1001 món ăn làm từ voi”.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 781
  3. Tags: tong hop, van hoa

Có biết là ai không

Mấy anh chàng tán gẫu với nhau. Một người hỏi:
- Các cậu có biết Gutenberg là ai không?
- Không – những người khác đáp.
- Nếu chịu khó đi học buổi tối như tớ, các cậu sẽ biết Gutenberg là người đã sáng chế ra máy in. Còn Parmentier, các cậu có biết là ai không?
- Không – những người khác đáp.
- Nếu đi học buổi tối, các cậu sẽ biết Parmentier là người đã tìm ra khoai tây. Không chịu đi học buổi tối, các cậu sẽ ngu dốt suốt đời.
Nghe vậy, một người bực tức nói:
- Được rồi, chúng tớ không biết Gutenberg và Parmentier. Nhưng cậu, cậu có biết Totoche là ai không?
- Không.
- Thế này nhé, Totoche là thằng cha vẫn đến với vợ cậu trong lúc cậu đi học buổi tối…

Nhu cầu khách hàng

Có một anh chàng đi tắm công cộng để tắm hỏi ông chủ :

- Ông chủ ởi tắm ở đây mất bao nhiêu tiền?

- Ông chủ : Nhà tắm nam mất 40k, nhà tắm nữ 400k.

- Anh chàng vô cùng sửng sốt: Ông ăn cướp đấy à!!!

- Ông chủ: Cuối cùng cậu muốn đến nhà tắm nam hay nhà tắm nữ.

- Anh chàng nọ quyết định đưa ra 400k để vào nhà tắm nữ xem sao.

Khi bước vào nhà tắm nữ liếc mắt nhìn, ôi toàn là nam. Anh em trong nhà tắm nhìn anh chàng nọ nói với nhau: Lại 1 thằng ngu nữa tới kìa.

BÀI HỌC : kinh doanh mấu chốt không phải là dựa vào giá cả mà dựa vào nhu cầu khách hàng =))


Ai làm việc nấy

Buổi sáng, cô vợ gọi điện đến cơ quan cho chồng:
 
- Xe máy của em không nổ được. Anh có thể về nhà và sửa cho em được không?
 
- Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải thợ sửa xe máy.
 
Một lúc sau, cô vợ lại gọi đến:
 
- Anh có thể về nhà được không? Đầu video nhà mình tự nhiên lại bị hỏng.
 
- Cô nghĩ tôi là ai? Tôi không phải là thợ chữa tivi, video.
 
Đến buổi trưa, anh chồng lại nhận được cú điện thoại nữa của cô vợ phàn nàn về cái cửa bị kẹt không khoá được. Và lần này anh ta gào lên:
 
- Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là thợ mộc.
 
Buổi tối, anh ta đi làm về. Cô vợ kể lại rằng đã nhờ ông hàng xóm chữa giúp tất cả. Anh chồng hỏi:
 
- Thế sau khi chữa xong ông ta có đòi công sá gì không?
 
- Ông ta đề nghị rằng hoặc là em nấu cho ông ấy một bữa ăn, hoặc là “chiều” ông ta một tí.
 
- Thế em đã nấu cho ông ấy ăn món gì? – Anh chồng nhẹ nhàng hỏi.
 
Lần này thì đến cô vợ tỏ ra giận dữ:
 
- Anh nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là đầu bếp.

Công dụng của dưa

Tôi đi chợ vô tình đứng sau ba cô gái xếp hàng mua dưa chuột, và nghe ba cô nói:
- Bác chọn cho cháu quả mập và tròn.
- Chọn cho cháu quả dài và có gai.
- Cháu mua về đắp mặt,bác lấy loại nào cũng đuợc!

Hỏi mãi thế

Ðồn rằng có một lần vua ngự tuần ra Thanh Hóa. Nghe nói con cháu Trạng Quỳnh vẫn còn, vua bèn cho đòi đến. Xiển vâng lệnh tới hầu. Vua hỏi:
- Trước khi Trạng chết có trối trăng lại điều chi không?
Xiển đáp: – Dạ có ạ!
Vua bảo: – Thế nhà ngươi hãy thuật lại lời Trạng trối trăng cho ta nghe.
- Dạ tâu Hoàng thượng, cố tôi trước khi từ trần chỉ trối lại có một câu thôi ạ!
- Một câu cũng được, cứ nói ta nghe.
- Dạ, nhưng tôi không dám nói ạ!
- Tại sao!
- Dạ, nói ra sợ Hoàng thượng không được vui lòng.
- Ðược cứ nói, dù câu nói ấy thế nào ta vẫn không bắt tội.
Xiển năm bảy lần từ chối, vua năm bảy lần gặng hỏi, sau cùng Xiển mới thưa:
- Dạ, tâu Hoàng thượng, ông tôi kể lại rằng: “Trước khi cố tôi nhắm mắt, con cháu xúm xít quanh giường hỏi cố tôi có dặn con cháu điều chi không. Nhưng cố tôi không trả lời. Con cháu không yên tâm, cứ gặng hỏi mãi, cố tôi chỉ quát lên một câu: “Hỏi cái mả cha bay hay sao mà hỏi mãi thế?”, rồi tắt thở.