Rút không kịp

Rút không kịp
Bức ảnh thứ 1 vẽ một cái bánh mì đen thui. Bức ảnh thứ 2 vẽ cảnh một trận chiến với một đoàn quân bị tiêu diệt hoàn toàn, những chiến sĩ chết như ngả rạ. Bức ảnh thứ 3 vẽ một người phụ nữ đang mang bầu. Vị giáo sư nói: – Ai mà có thể đặt 1 tên chung cho cả 3 bức tranh sẽ được một phần thưởng. Và phần thưởng thuộc về một sinh viên với câu trả lời ngắn nhất và hợp lý nhất: “Rút không kịp”.
  1. Ngày đăng: 01/11/2020
  2. Lượt xem: 1420
  3. Tags: truong hoc

Osin muốn tăng lương

Bà chủ rất bực mình vì chuyện con sen nằng nặc đòi tăng lương nên hỏi vặn:
- Tại sao mày nghĩ mày đáng được tăng lương?
Con sen:
- Thưa bà có 3 lý do. Thứ nhất, tại vì con ủi đồ giỏi hơn bà.
Bà chủ:
- Ai nói với mày thế?
Con sen:
- Ông chủ nói với con như vậy.
Bà chủ:
- Gì nữa?
Con sen:
- Thứ hai là con nấu ăn ngon hơn bà.
Bà chủ:
- Ai dám nói là mày nấu ăn ngon hơn tao?
Con sen:
- Cũng vẫn là ông nói.
Bà chủ:
- Thật quá sức!
Con sen:
- Thứ ba là con làm tình giỏi hơn bà.
Bà chủ tức giận:
- Lão chủ của mày thiệt gan trời rồi!
- Bà bình tĩnh lại đi. Câu này thì không phải ông nói mà là anh tài xế nói đấy ạ.
Bà chủ thở phào:
-Thôi được rồi, mày im miệng thì tao tăng cho gấp rưỡi.
Con sen:
- Nhưng thưa bà...
Bà chủ:
- Ừ, gấp đôi vậy. Im ngay đi!

Nuôi lợn kiểu mới

Người nông dân nọ chăn một đàn lợn rất đông. Một ngày kia, có người lạ tới xem chuồng trại của bác và hỏi bác cho lợn ăn những gì. Bác nông dân đáp:
- Tôi cho chúng ăn cám, ngô và những thứ đại loại như vậy!
 
Người kia giận dữ:
- Tôi là thanh tra của Hiệp hội bảo vệ súc vật và tôi cho rằng ông đã không đối xử tốt với đàn lợn. Thay vì cho những thứ chúng đáng được ăn, ông chỉ cho chúng ăn chất thải.
 
Ông thanh tra liền lập biên bản phạt bác nông dân.
 
Vài ngày sau, một người khác tới hỏi bác nông dân câu tương tự. Cảnh giác, bác đáp:
- Tôi cho chúng ăn rất tốt. Thực đơn hàng ngày của chúng có cá hồi, trứng cá caviar, tôm, bò bít tết...
 
Câu trả lời của bác làm người kia nổi giận:
- Sao lại có thể bất công đến thế? Ông cho lợn ăn thịnh soạn như vậy trong khi hàng ngày có biết bao nhiêu người đang chết đói. Tôi là người của Liên Hợp Quốc và tôi sẽ phạt ông vì sự hoang phí này.
 
Sau khi ông nhân viên Liên Hợp Quốc đi khỏi, một người khác lại tới hỏi bác nông dân đúng câu hỏi nọ. Bác ngập ngừng vài phút rồi đáp:
- Tôi cho mỗi con lợn 5 đô la. Chúng thích ăn gì thì tự mua lấy mà ăn!

Tức ói máu

Tức ói máu

Khách du lịch dừng chân tại một nông trại và trao đổi với nông dân: "Hai con bò sữa của ông mỗi ngày cho bao nhiêu lít sữa?"

- Con đen hay con trắng - người nông dân hỏi lại.

- Ví dụ con trắng.

- Mười lít.

- Còn con đen?

- Cũng mười lít.

- Thế ông cho chúng ăn gì?

- Con con đen hay con trắng?

- Con trắng chẳng hạn.

- Cỏ linh lăng.

- Còn cho con đen?

- Cũng cỏ linh lăng.

- Này, nếu đối với 2 con bò, cái gì cũng giống nhau, tại sao lần nào ông cũng hỏi tôi rằng tôi nói về con đen hay con trắng? - du khách tỏ vẻ khó chịu về màn đối thoại.

- Vì con trắng là của tôi.

- À, ra thế! Còn con đen?

- Cũng của tôi.


Biến bò thành cá

Một người Mỹ chuyển đến sống tại vùng đất của người Hindu. Tuy nhiên tập tục ở đây cấm người ta ăn thịt bò nên người dân chỉ ăn cá.
 
Sáng nào người Mỹ cũng ăn thịt bò, xào nấu mùi hương tỏa ra ngào ngạt khiến mọi người không đồng tình. Cuối cùng họ cử người đại diện đến nói chuyện với người Mỹ và anh ta đành phải tuân theo luật cấm thịt bò. Thế là người đứng đầu cầm lọ nước vẩy vẩy lên đầu anh ta và nói:
 
- Sinh ra là người Thiên chúa giáo, lớn lên cũng là người Thiên chúa giáo, bây giờ là người Ấn Độ giáo.
 
Vài hôm sau thì người Hindu lại ngửi thấy mùi thịt bò, họ bèn chạy sang lều của anh chàng người Mỹ và thấy anh này đang cầm cái lọ, tay vẩy vẩy mấy giọt nước lên đĩa thịt bò:
 
- Sinh ra là bò, lớn lên cũng là bò, bây giờ là cá!

Tuần tự nhi tiến

Nước Anh quyết định thay đổi luật giao thông, chuyển từ lưu thông bên làn đường bên trái sang làn đường bên phải như các nước châu Âu khác. Thế nhưng, sau nhiều ngày họp, họ không tìm ra được giải pháp khả thi nào, đành nhờ các quốc gia lân cận giúp đỡ.
 
Vài ngày sau, nước Anh bắt đầu nhận được fax trả lời. Người Pháp viết: "Là láng giềng của quý quốc, chúng tôi rất xúc động khi được quý quốc nhờ cậy... nhưng chúng tôi không biết phải làm việc này như thế nào".
 
Fax của người Đức có nội dung như sau: "Chúng tôi là người Đức, quốc gia được tổ chức tốt nhất ở châu Âu nhưng chúng tôi chưa từng gặp vấn đề này trước đây. Vì vậy, chúng tôi cũng không biết phương hướng giải quyết".
 
Fax của người Ba Lan viết: "Như quý quốc biết, chúng tôi là người Ba Lan, một đất nước đã làm rất nhiều trên con đường tiến tới dân chủ và phục hồi kinh tế. Chúng tôi có cả một kho tàng kinh nghiệm trong những quá trình chuyển đổi như vậy. Tuy nhiên, để vượt qua những khó khăn liên quan và tránh những vấn đề xã hội, tất cả và bất kỳ việc chuyển tiếp nào cần phải thực hiện một cách tuần tự, chậm mà chắc. Vì vậy, chúng tôi đề xuất, giải pháp cho tình hình của quý quốc nên được thực hiện thành 3 giai đoạn chính. Năm đầu, chỉ nên bắt buộc tất cả xe tải đi trên làn đường bên phải...".