Phí sức

Hai vợ chồng nhà kia chờ mãi cho đứa con ngủ say mới tính chuyện”hành sự”. Khi người vợ đang hì hục trên bụng chồng thì bất chợt đứa con tỉnh giấc & hỏi:”mẹ ơi,mẹ đang làm gì đó?”.Người vợ liền trả lời con:”À,bụng bố to quá mẹ đè cho nó xẹp bớt xuống con ạ”,đứa con liền nói”thôi mẹ đừng phí sức làm gì,mẹ có đè xẹp thì ngày mai cô hàng xóm nhà mình lại thổi phồng lên cho bố như thường à..”…?!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 914
  3. Tags: nguoi lon, vo chong

Tội lỗi

Một cha xứ tâu với cha bề trên:
- Thưa đức cha tôi đã chửi bậy.
- Thế làm sao mà chửi?
- Tôi đi đánh gôn
- Vì thế mà chửi à?
- Không, tôi đánh 1 cú rất đẹp. Nhưng tự nhiên bóng trúng phải con chim.
- Vì thế mà chửi à?
- Không, quả bóng bắn sang hướng khác, đập vào tảng đá.
- Vì thế mà chửi à?
- Không, quả bóng đập vào tảng đá, lăn đến cách lỗ 1cm thì dừng lại.
- Ô, #%&*^$!?

Con vẹt mới

Một phụ nữ ðến một cửa hàng vật nuôi và ngay lập tức bị thu hút bởi một con vẹt xinh xắn. Biển giá trên chuồng ghi là 50 bảng Anh. “Tại sao lại ít vậy?”, bà hỏi ông chủ hàng.
“Tôi cần phải cho bà biết rằng con chim này từng sống ở một ổ ðiếm, nên ðôi khi nó nói những từ rất bậy bạ”, ông chủ trả lời.
Ngýời phụ nữ nghĩ một lúc rồi vẫn quyết ðịnh lấy con vẹt. Bà mang nó về nhà, treo trong phòng khách và chờ ðợi nó nói một ðiều gì ðó. Con chim nhìn quanh, nhìn bà, rồi cất tiếng: “Ngôi nhà mới, bà chủ mới”.
Ngýời phụ nữ hõi ngạc nhiên trýớc câu nói của nó rồi cũng tự nhủ: “Không tồi lắm”.
Khi 2 ðứa con của bà trở về từ trýờng học, con chim liền nói: “Ngôi nhà mới, bà chủ mới, các cô gái mới”. Ba mẹ con nghe thấy liền phá lên cýời. Lát sau ông chồng tên là Alex về ðến nhà.
Con vẹt nhìn thấy liền kêu to: “Xin chào, Alex”.


Có biết là ai không

Mấy anh chàng tán gẫu với nhau. Một người hỏi:
- Các cậu có biết Gutenberg là ai không?
- Không – những người khác đáp.
- Nếu chịu khó đi học buổi tối như tớ, các cậu sẽ biết Gutenberg là người đã sáng chế ra máy in. Còn Parmentier, các cậu có biết là ai không?
- Không – những người khác đáp.
- Nếu đi học buổi tối, các cậu sẽ biết Parmentier là người đã tìm ra khoai tây. Không chịu đi học buổi tối, các cậu sẽ ngu dốt suốt đời.
Nghe vậy, một người bực tức nói:
- Được rồi, chúng tớ không biết Gutenberg và Parmentier. Nhưng cậu, cậu có biết Totoche là ai không?
- Không.
- Thế này nhé, Totoche là thằng cha vẫn đến với vợ cậu trong lúc cậu đi học buổi tối…

Vận may không trọn

Một bà lão sống trong túp lều trên bờ biển cùng với một chú chó.
 
Hàng ngày, bà lững thững dắt chó dạo trên bãi biển, hưởng những ngày cuối đời một cách yên ả. Bỗng một hôm, trong khi đang tản bộ, bà vấp phải một cái lọ bị sóng đánh dạt vào bờ.
 
Bà lão chà xát cái lọ và một làn khói tỏa ra rồi tụ lại thành một vị thần. Ông ta nói:
- Cảm ơn bà đã cứu ta thoát khỏi chốn giam cầm này. Để đền ơn, ta sẽ ban cho bà 3 điều ước.
 
Bà già không đắn đo suy nghĩ, đáp ngay:
- Tôi muốn có 1 triệu đôla.
 
Vị thần đưa tay lên làm phép và "Bụp!", bà lão ngồi trên một đống tiền. Nhìn lại túp lều rách nát, bà đưa ra điều ước thứ hai:
- Tôi muốn túp lều của mình trở thành một tòa lâu đài.
 
Vị thần lại làm phép và ngay lập tức, túp lều trở thành một lâu đài với tòa ngang dẫy dọc nguy nga.
 
Bà già sung sướng thốt lên:
- Ôi! Thật là tuyệt diệu! Thế là mình cũng trở thành triệu phú vào cuối đời. À, mà cuối đời là thế nào nhỉ, ta còn một điều ước nữa cơ mà. Tôi muốn mình trở thành một thiếu phụ xinh đẹp và con chó của tôi biến thành một người chồng điển trai, cường tráng.
 
Khi điều ước được thỏa nguyện, bà lão, lúc này đã trở thành thiếu phụ, cùng người chồng mang số tiền về tòa lâu đài. Đến giờ lên giường, bà nói với chồng:
- Mình ơi! Hôm nay chúng mình sẽ có một đêm mặn nồng như ngày tân hôn, anh nhé!
 
Người chồng xụ mặt rồi đay nghiến:
- Bây giờ thì sướng nhé! Ai bảo năm ngoái bà đem tôi đi thiến?

Khó giải thích

Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.

Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.

Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:

- Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?