Con vẹt mới

Một phụ nữ ðến một cửa hàng vật nuôi và ngay lập tức bị thu hút bởi một con vẹt xinh xắn. Biển giá trên chuồng ghi là 50 bảng Anh. “Tại sao lại ít vậy?”, bà hỏi ông chủ hàng. “Tôi cần phải cho bà biết rằng con chim này từng sống ở một ổ ðiếm, nên ðôi khi nó nói những từ rất bậy bạ”, ông chủ trả lời. Ngýời phụ nữ nghĩ một lúc rồi vẫn quyết ðịnh lấy con vẹt. Bà mang nó về nhà, treo trong phòng khách và chờ ðợi nó nói một ðiều gì ðó. Con chim nhìn quanh, nhìn bà, rồi cất tiếng: “Ngôi nhà mới, bà chủ mới”. Ngýời phụ nữ hõi ngạc nhiên trýớc câu nói của nó rồi cũng tự nhủ: “Không tồi lắm”. Khi 2 ðứa con của bà trở về từ trýờng học, con chim liền nói: “Ngôi nhà mới, bà chủ mới, các cô gái mới”. Ba mẹ con nghe thấy liền phá lên cýời. Lát sau ông chồng tên là Alex về ðến nhà. Con vẹt nhìn thấy liền kêu to: “Xin chào, Alex”.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 588
  3. Tags: loai vat

Mánh thôi mà

Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
 
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
 
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.

Đánh dấu lãnh thổ

Một chàng vừa lấy vợ không lâu kể với đám bạn độc thân: “Vợ tớ cứ luôn dùng nước xả vải khi giặt. Tớ chả bao giờ biết được thứ nước đó có tác dụng gì cho tới một ngày…”
 
Đám bạn nhao nhao:
 
- Đến ngày nào?
 
- Đến một hôm tớ đi siêu thị, tớ thấy một cô gái lại gần tớ, ngửi ngửi rồi nói: “Có vợ rồi”. Hóa ra các bà vợ dùng nước xả vải để đánh dấu lãnh thổ các cậu ạ!

Chó con đói bụng

Một người đàn ông do qúa vội lên máy bay mà ko kịp làm thủ tục cho cún nhỏ của mình. Anh ta bèn giấu nó vào trong túi quần. 30 phút sau khi máy bay cất cánh, cô phục vụ cứ thấy anh ngọ nguậy ko yên trên ghế, bèn đi tới hỏi:
 
- Anh ổn chứ?
 
- Vâng, tôi ko sao.
 
Nhưng một lát sau, trông trông thấy điệu bộ khổ sở của anh ta, cô phục vụ lại tới hỏi :
 
- Anh chắc anh ko sao chứ?
 
- Tôi phải thú nhận với cô điều này - người đàn ông nói - Tôi ko có đủ thời gian làm thủ tục cho con chó con này lên máy bay nên tôi đã giấu nó vào trong túi…
 
- Tôi hiểu – Cô phục vụ nói – Thôi được, tôi sẽ bỏ qua cho anh chuyện này. Nhưng con chó có sao ko? Có vẻ nó làm anh khó chịu qúa?
 
- Tôi ko sao… Chỉ là vì nó chưa cai sữa thôi.

Có cơ hội là quấy rối

Tại một cửa hàng bán quần áo phụ nữ, một anh chàng đi ra đi vào tần ngần ngắm nghía đủ thứ nhưng không chọn được gì. Thấy vậy, cô bán hàng xinh xắn lại gần hỏi anh ta có cần giúp đỡ không.

Anh chàng đáp:

- Tôi muốn mua đôi găng tay tặng vợ nhưng lại không biết cô ấy dùng cỡ nào.

- Tay chị ấy có bằng chừng này không? - Cô bán hàng dịu dàng hỏi và đặt tay lên tay người khách.

- Có lẽ là nhỏ hơn một chút! - Anh chàng trả lời.

Cô bán hàng ướm thử rồi chọn cho anh ta một đôi găng. Cô hỏi tiếp:

- Anh còn cần gì nữa không?

- Lẽ ra thì không cần, - Anh chàng lém lỉnh đáp - nhưng với cách cô bán hàng thì tôi thấy mình cần mua cho vợ bộ đồ lót nữa.


Bưu cục thó rồi

Ở bưu cục nọ, có một lá thư đề người nhận là Thượng đế, Thiên đường. Dĩ nhiên là không thể gửi nó đi, họ bèn mở ra xem, thư viết:
 
- "Gửi Thượng đế! Tôi là một bà lão tội nghiệp 80 tuổi. Suốt cả đời, tôi chẳng đòi hỏi gì. Nhưng hiện nay tôi đang rất cần 100 đôla. Xin Người hãy rủ lòng thương mà ban số tiền đó cho kẻ già này".
 
Cả bưu cục mủi lòng, mỗi người quyên góp một ít tiền, được 90 đôla gửi cho bà cụ. Hôm sau, bà lão gửi thư khác, cũng cho Thượng đế. Lần này ông giám đốc gọi tất cả nhân viên tới để nghe đọc lời cảm ơn:
 
- "Thưa Thượng đế, tôi xin cảm ơn Ngài với tấm lòng sâu sắc. Nhưng tôi chỉ nhận được có 90 đôla, còn 10 đôla đã bị bọn bưu cục "thó" mất rồi!".