Lý do khẳng định bác sĩ chuẩn đoán sai

Một ông lão đến phòng khám than vãn với bác sĩ về cái chân bị đau của mình. Sau khi khám cho ông lão, bác sĩ lắc đầu nói: – Bệnh của ông là bệnh của tuổi già thôi. Cố gắng chịu chứ không có cách nào chữa khỏi đâu! Ông lão tđùng đùng nổi giận: – Ông đừng có khẳng định bừa như thế. Làm bác sĩ gì mà bắt bệnh cũng sai được. Ông bác sĩ rất ngạc nhiên: – Sao ông lại chắc chắn là tôi chẩn bệnh sai chứ? Ông lão chỉ vào cái chân còn lại và nói lớn: – Tại sao lại không biết chứ. Ông xem cái chân này có bị đau đâu, trong khi nó bằng tuổi với cái chân kia đấy chứ! – @@
  1. Ngày đăng: 08/02/2016
  2. Lượt xem: 769
  3. Tags: cong viec

Chỉ là thử nghiệm

Một con tàu cập cảng đúng lúc thủy triều lên cao. Thủy thủ bắc một tấm ván hẹp ngang từ thành cầu xuống bến để hành khách bước xuống. Mọi người nín thở hồi hộp khi một phụ nữ 70 tuổi bước xuống tấm ván.
 
Xung quanh chừng còn chỗ nào để người khác đứng đỡ bà hành khách già. Vì thế, bà phải lách đi chậm chạp, run rẩy, và cuối cùng cũng đáp được xuống bến an toàn. Mọi người đều thở phào sung sướng. Đặt chân xuống bến, bà quay lại nhìn về đầu cầu bên kia hét lớn:
 
- Được rồi đấy mẹ ạ! Mẹ xuống luôn đi!

Ra mắt bố người yêu

Một anh đi ra mắt bố người yêu:
- Chào bác!
- Ử, chào cháu.
- Bác cho cháu xin điếu thuốc.
- Cậu hút thuốc lá hả?
- Khi uốg bia cháu hay hút thôi.
- Cả bia nữa àk?
- Vâng, thua bạc cháu uống bia.
- Cả bài bạc nữa hả?
- Trong tù thì có việc gì làm đâu bác?
- Sao lại vào tù?
- Tại cháu đi ra mắt bố người yêu nhưng ông ấy không đồng ý. :)

Gặp đúng đối thủ

Chàng trai nói với một cô gái xinh đẹp gặp trên đường:
 
- Này, cô gái, chúng ta có thể vào quán uống cà phê với nhau được không?
 
- Không, cảm ơn anh.
 
- Cô đừng có tưởng tôi là người dễ dãi, có thể tuỳ tiện mời con gái đi uống cà phê nhé.
 
- À này, anh cũng đừng có nghĩ rằng tôi từ chối hết những lời mời của các chàng trai.

Viết tránh

Một phóng viên mới vào nghề tại một tạp chí ở một thị trấn nhỏ, và đang trong thời gian thử việc. Anh ta đi khắp nơi trong thị trấn và cuối cùng cũng tìm được một bản tin để làm bài viết cho mình: “Bà Smith bị thương trong vụ tai nạn ô tô ngày hôm nay. Nhưng may thay, bà đã được đưa kịp đến bệnh viện cuộc sống và chỉ bị một vết rách nhỏ ở ngực”.
 
Khi đọc bài của anh, chủ but tức giận nói: “Đây là một tờ báo có van hóa. Chúng ta không sử dụng từ ngữ có kiểu “ngực” hay cái gì đó đại loại như vậy vào đây. Bây giờ hãy quay về và nghĩ một cái gì đó thích hợp hơn!”
 
Người phóng viên trẻ về suy nghĩ rất lâu mà vẫn không thể tìm ra. Cuối cùng anh đưa cho chủ bút bài viết của mình: “Bà Smith bị thương trong vụ tai nạn ô tô ngày hôm nay. Nhưng may thay, bà đã được đưa kịp đến bệnh viện cuộc sống và chỉ bị một vết rách nhỏ ở ( . ) ( . )

Cảnh sát và đồn trưởng cứu hỏa

Anh cảnh sát Micheal Fenwick được phân công trực cả đêm ở đồn cảnh sát quận 3. Bất ngờ được nghỉ sớm, anh về nhà vào 2 giờ sáng, sớm hơn 4 tiếng so với mọi khi. Không muốn đánh thức cô vợ Camille, anh cởi quần áo, bò đến và leo lên giường.
 
Cô vợ ngồi dậy và nói với giọng buồn ngủ: "Mike yêu quý, hãy xuống cửa hàng bán thuốc qua đêm ở phố bên, mua cho em thuốc Tynenol loại cực mạnh. Em bị đau đầu khủng khiếp".
 
"Được rồi, cưng ạ", anh nói, và mò mẫm bò qua phòng ngủ, mặc lại bộ đồng phục rồi chạy xuống cửa hàng bán thuốc.
 
Đến nơi, người bán thuốc nhìn anh, vẻ ngạc nhiên:
 
"Ơ, anh có phải là Fenwick, cảnh sát quận 3 không?'
 
"Vâng, tôi đây", anh đáp.
 
"Thế thì anh đang làm cái quái gì với bộ đồng phục của ông đồn trưởng cứu hỏa thế?".