Lý do khẳng định bác sĩ chuẩn đoán sai

Một ông lão đến phòng khám than vãn với bác sĩ về cái chân bị đau của mình. Sau khi khám cho ông lão, bác sĩ lắc đầu nói: – Bệnh của ông là bệnh của tuổi già thôi. Cố gắng chịu chứ không có cách nào chữa khỏi đâu! Ông lão tđùng đùng nổi giận: – Ông đừng có khẳng định bừa như thế. Làm bác sĩ gì mà bắt bệnh cũng sai được. Ông bác sĩ rất ngạc nhiên: – Sao ông lại chắc chắn là tôi chẩn bệnh sai chứ? Ông lão chỉ vào cái chân còn lại và nói lớn: – Tại sao lại không biết chứ. Ông xem cái chân này có bị đau đâu, trong khi nó bằng tuổi với cái chân kia đấy chứ! – @@
  1. Ngày đăng: 08/02/2016
  2. Lượt xem: 856
  3. Tags: cong viec

Chết chắc

Một lữ khách trên sa mạc bị lạc đoàn, số nước ngọt ít ỏi mang theo cũng gần cạn. Trong lúc tuyệt vọng ông ta than: “Ôi, Thượng đế ơi! Người nỡ để con chết thế này sao?”
Bỗng từ trên cao có tiếng vọng xuống: “Ta không thể mang nước uống đến cho con được nhưng ta có thể trả lời các câu hỏi của con”.
Lữ khách mừng rỡ hỏi:
- Vậy xin người hãy cho con biết, nơi có nước ở gần đây nhất?
- Gần lắm, nó chỉ cách chỗ con đứng chưa tới nửa dặm.
- Ở hướng nào ạ? Đông, Tây, Nam hay Bắc?
- Hướng đi xuống con ạ!

Vì sao chú công nhân bị ngã

Trong chuyến cho học sinh tham quan thực tế từ công trường, vừa tới nơi được một lúc thì xảy ra tai nạn: một công nhân rơi từ tầng 4 ngôi nhà mới xây xuống đất. Sau buổi tham quan cô giáo tập trung học sinh lại để rút ra bài học từ trường hợp trên:
– Theo các em, vì sao chú công nhân bị ngã?
Masa giơ tay:
– Thưa cô vì chú công í không tuân thủ quy tắc an toàn lao động ạ.
– Rất có thể như vậy, ai có ý kiến khác nào?
Kôlia:
– Thưa cô có thể chú ấy bị cảm.
– Cũng không loại trừ khả năng này. Thế còn Vova, em nghĩ sao?
– Chú ấy ngã vì quát em!
– Thế là thế nào?
– Chú ấy bảo: thằng ôn kia, đừng có rung thang nữa!

Tâm sự nặng nề

Một người đàn ông bước vào bar rượu thấy ông bạn đang ngồi rầu rĩ thì đến gần hỏi:
 
- Hình như anh đang có tâm sự gì?
 
 Ông kia than:
 
- Mẹ tôi chết hồi tháng ba, để lại cho tôi 100.000 đô la. Hồi tháng tư, bố tôi qua đời cũng để lại 200.000 đô la.
 
- Chà, bất hạnh thật! Trong hai tháng mà bố mẹ lần lượt quy tiên!
 
Ông bạn thiểu não:
 
- Chưa xong đâu! Cô ruột tôi vừa qua đời tháng trước, cũng để cho tôi 500.000.
 
- Xin chia buồn! - Người bạn vỗ vai thông cảm.
 
Ông nọ gật đầu:
 
- Chứ còn gì nữa, từ đầu tháng đến nay chẳng ai chịu chết nữa!

Sai một ly...

Nhờ những thành công ngoạn mục tại Mỹ, một chuyên gia marketing của một hãng nước ngọt danh tiếng được cử sang Trung Đông làm thị trường. Một năm sau, không những không đẩy được doanh số lên mà còn làm người tiêu dùng ở đó tẩy chay sản phẩm, anh ta trở về, thất vọng ê chề.
 
Một người bạn hỏi:
- Tại sao cậu lại không thành công với những người Ảrập?
 
Anh chàng đáp:
- Khi tớ được cử sang Trung Đông, tớ cực kỳ tin tưởng vào thành công vì rõ ràng là sản phẩm của chúng tớ chưa được biết tới ở đó. Vấn đề đầu tiên tớ gặp phải là không biết tiếng Ảrập. Vì thế, tớ lập kế hoạch tiếp thị qua 3 bức bích chương chuyển tải thông điệp của hãng. Bức đầu tiên mô tả một người đàn ông lê lết trên sa mạc nóng bỏng, hoàn toàn kiệt sức và khát cháy họng. Trong bức thứ hai, anh ta đang uống nước ngọt của hãng tớ. Còn bức thứ ba, trông anh ta tươi tỉnh và rạng rỡ. Rồi tớ cho nhân viên dán những tấm bích chương đó khắp nơi.
 
- Kế hoạch đó đáng lẽ phải có hiệu quả mới đúng. - Người bạn nói.
 
Chuyên viên marketing giải thích:
- Ồ! Vấn đề là ở chỗ, tớ không chỉ không biết tiếng Ảrập, mà còn không nhận ra là người Ảrập đọc từ bên phải qua bên trái.

Sao không nói ngay từ đầu

Ông nọ nổi tiếng trong đám bạn bè là người tiết kiệm, kể cả trong lời nói. Hôm ấy có một người phụ nữ ở công ty sản xuất đồ bếp đến gõ cửa xin gặp vợ ông để chào hàng, ông đáp rằng bà ấy không có ở nhà.
 
- Vậy tôi có thể chờ bà nhà được không ? - người phụ nữ hỏi.
 
Người đàn ông đưa chị ta vào nhà và để chị ta ngồi chờ trong 3 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, sốt ruột quá chị ta hỏi: "Ông có thể cho biết bà nhà bây giờ ở đâu không?"
 
- Bà ấy ở ngoài nghĩa trang - người đàn ông trả lời.
 
- Thế bao giờ bà ấy về?
 
- Tôi không biết, bà ấy ở ngoài đó đã 11 năm rồi.