Quan toà hỏi bị cáo:
- Tại sao anh lại phủ nhận việc có mặt ở nơi xảy ra vụ án, trong khi những 20 nhân chứng khẳng định rằng họ trông thấy anh ở hiện trường?
- Thưa quý tòa, nhưng tôi có thể mời tới đây hàng trăm nhân chứng không hề trông thấy tôi ở đó.
- Trời! Một tin dữ như thế anh phải nói có đầu có đuôi chứ? Chẳng hạn, anh có thể nói là “Nó trèo lên nóc nhà, không cẩn thận nên rơi xuống đất!”. Rồi sau đó mới từ từ nói: “Nó không còn nữa”. Anh hiểu không?
Hai khách bộ hành đi ngược chiều nhau trên một đường mòn hẹp. Khi lại gần nhau, người nọ thấy người kia có dáng đi y hệt mình, kéo lê một chân dưới đất.
Tới lúc giáp mặt, một người chỉ xuống cẳng chân tật nguyền của mình, cất giọng đầy cảm xúc:
- Chiến tranh vùng Vịnh! cách đây 20 năm.
Người kia gật đầu tỏ vẻ thông cảm, rồi cũng chỉ xuống cái chân đang kéo lê trên mặt đường của mình, thở dài:
- Cứt chó! Cách đây 20 mét.
Special situation
Two men were strolling on the trail oppositely. The closer they get, they can see more clearly that they have the same gait. They were both dragged one of their legs on the ground.
When they met, one of them pointed at his feet, emotionally explain:
"Gulf War! 20 years ago"
the other guy nod and with a sympathize voice while also pointing at his feet and said:
Ông nọ nổi tiếng trong đám bạn bè là người tiết kiệm, kể cả trong lời nói. Hôm ấy có một người phụ nữ ở công ty sản xuất đồ bếp đến gõ cửa xin gặp vợ ông để chào hàng, ông đáp rằng bà ấy không có ở nhà.
- Vậy tôi có thể chờ bà nhà được không ? - người phụ nữ hỏi.
Người đàn ông đưa chị ta vào nhà và để chị ta ngồi chờ trong 3 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, sốt ruột quá chị ta hỏi: "Ông có thể cho biết bà nhà bây giờ ở đâu không?"
- Bà ấy ở ngoài nghĩa trang - người đàn ông trả lời.