Không thể bắt chước

Trong toa tàu nọ có sáu vị khách, ba người là kế toán và ba người là luật sư. Trong chuyến đi, ba vị kế toán mua đủ ba vé còn ba vị luật sư chỉ mua chung một vé. Đến lúc soát vé, cả ba vị luật sư đứng lên đi vào nhà vệ sinh, người soát vé gõ cửa, một vé được chìa ra khe cửa. Chuyến đi đến đích an toàn. Chuyến về, ba vị kế toán rút kinh nghiệm chỉ mua một vé cho cả ba. Còn ba vị luật sư lại không mua vé. Khi người soát vé chuẩn bị đến, ba vị kế toán đứng dậy vào nhà vệ sinh, ba người luật sư cũng đứng lên vào nhà vệ sinh bên cạnh, nhưng một người trước khi vào đã gõ cửa phòng vệ sinh có ba vị kế toán. Cạch… cạch… một tấm vé chìa qua khe cửa, vị luật sư cầm lấy và bước nốt vào nhà vệ sinh!?
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 988
  3. Tags: IQ cao

Khi đấu sĩ trả thù con bò

Một võ sĩ đấu bò nổi tiếng, khập khiễng bước ra khỏi cổng bệnh viện.
Trước đây anh khắp người anh quấn đầy băng do bị thương nặng trong trận đấu bò mới đây.
- Tôi sẽ trả thù! – Anh ta gầm lên với đám đông người hâm mộ đang tụ tập chật kín trước cổng bệnh viện.
Chàng đấu sĩ bước vào quán ăn, đám đông bước theo sau, háo hức xem người hùng của mình trả thù thế nào. Oai vệ ngồi vào bàn, anh vẫy người phục vụ đến rồi kêu lớn:
- Giờ trả thù đã tới! Cho ngay một nồi… thịt bò tùng xẻo!
- !?!

Người giúp việc

Một đôi nam nữ thanh niên đi chơi trên đường phố. Bất chợt, họ gặp một người đạo mạo, chững chạc. Chàng trai ngả mũ chào.
- Ai đấy anh?
- Người giúp việc của anh đó!
- Thế ông ta làm gì ở cơ quan anh?
- À...ông ta ngồi viết công văn cho anh...mang ra bỏ bưu điện.

Tuần tự nhi tiến

Nước Anh quyết định thay đổi luật giao thông, chuyển từ lưu thông bên làn đường bên trái sang làn đường bên phải như các nước châu Âu khác. Thế nhưng, sau nhiều ngày họp, họ không tìm ra được giải pháp khả thi nào, đành nhờ các quốc gia lân cận giúp đỡ.
 
Vài ngày sau, nước Anh bắt đầu nhận được fax trả lời. Người Pháp viết: "Là láng giềng của quý quốc, chúng tôi rất xúc động khi được quý quốc nhờ cậy... nhưng chúng tôi không biết phải làm việc này như thế nào".
 
Fax của người Đức có nội dung như sau: "Chúng tôi là người Đức, quốc gia được tổ chức tốt nhất ở châu Âu nhưng chúng tôi chưa từng gặp vấn đề này trước đây. Vì vậy, chúng tôi cũng không biết phương hướng giải quyết".
 
Fax của người Ba Lan viết: "Như quý quốc biết, chúng tôi là người Ba Lan, một đất nước đã làm rất nhiều trên con đường tiến tới dân chủ và phục hồi kinh tế. Chúng tôi có cả một kho tàng kinh nghiệm trong những quá trình chuyển đổi như vậy. Tuy nhiên, để vượt qua những khó khăn liên quan và tránh những vấn đề xã hội, tất cả và bất kỳ việc chuyển tiếp nào cần phải thực hiện một cách tuần tự, chậm mà chắc. Vì vậy, chúng tôi đề xuất, giải pháp cho tình hình của quý quốc nên được thực hiện thành 3 giai đoạn chính. Năm đầu, chỉ nên bắt buộc tất cả xe tải đi trên làn đường bên phải...".

Con chó

Một phụ nữ trẻ đi ngang qua phố chợt để ý đến một đám tang rất kỳ lạ. Hai chiếc quan tài màu đen nối đuôi cách nhau khoảng 15m. Ngay theo sau cỗ quan tài thứ hai là một goá phụ mặc đồ tang đi cạnh một con chó chăn cừu trông rất hung dữ. Góa phụ và con chó này đang dẫn đầu một đoàn người phía sau khoảng 200 người toàn là phụ nữ.
Không thể ngăn nổi trí tò mò, người phụ nữ xáp lại bên góa phụ và hỏi: “Tôi biết đây là lúc không nên hỏi, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đám tang kỳ lạ như thế này. Bà có thể cho tôi biết đám tang này là của ai không ạ ?”
- Quan tài thứ nhất là của chồng tôi
- Ðiều gì đã xảy ra với ông nhà ạ ?
- Con chó của tôi đã tấn công và giết chết anh ấy – Góa phụ thở dài trả lời.
- Thế quan tài thứ hai là của ai ?
- Của mẹ chồng tôi. Bà ấy đang cố kéo chồng tôi ra thì con chó quay sang tấn công bà ấy.
Sau một hồi im lặng ra vẻ cảm thông, người phụ nữ trẻ chợt lên tiếng:
- Bà có thể cho tôi mượn con chó không ạ ?
Nghe vậy phía dưới chợt nhao nhao:
- Xếp hàng đi cưng !

anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.