Không cần thiết

Diễn viên hài kịch nổi tiếng Oho Reutter có một lần đi qua một nghĩa địa ở ngoại ô Berlin. Ông thấy người ta đang vận chuyển gạch ngói. Tò mò, ông hỏi người ta định xây dựng gì ở đây vậy? Người thợ trả lời: "Cái hàng rào nghĩa địa đã mục nát nên xây tường để thay thế". Oho Reutter hỏi: "Làm cái đó để làm gì. Điều đó không cần thiết. Những kẻ nằm bên trong nghĩa địa, chắc chắn không thể đi ra khỏi nghĩa địa. Còn những kẻ ở ngoài nghĩa địa cũng không muốn vào trong đó nằm".
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 985
  3. Tags: IQ cao

Thuốc chữa mộng du

Bệnh nhân hỏi bác sĩ: “Bác sĩ có thuốc chữa mộng du không?”

- Ông đem hộp này về rải quanh giường đi.

- Ủa thuốc gì thế?

- Đinh 5 phân.

- !!!!!


Cần người cầu nguyện

Một cơn bão khủng khiếp ập tới, viên thuyền trưởng biết rằng tàu của mình đang chìm dần. Ông hét to lên: “Ở đây ai biết cầu nguyện?”.
Một người đàn ông bước lên và nói: “Có thưa thuyền trưởng, tôi biết cầu nguyện.”.
“Tốt”, thuyền trưởng nói. “Anh sẽ cầu nguyện còn tất cả chúng tôi sẽ mặc áo phao. Chúng ta thiếu đúng một cái”.

Hành Hạ

Một cô gái sống theo kiểu đợt sống mới. Một hôm nàng rủ người bạn trai mới quen của mình về phòng mình. Sau khi thay bộ đồ ngủ mỏng manh cô liền nhay lên giường nằm một cách thoải mái và nói với anh ta rằng:
- Cưng ơi ! Hãy hành hạ em đi anh.
Chàng ta ngạc nhiên hỏi lại:
- Hả? Em nói cái gì?
- Tại sao anh còn đứng đó? Lại đây hành hạ em đi.
- Hành hạ em à, nhưng mà bằng cách nào?
- Trời đất ơi ! Sao mà anh ngu quá vậy? Thì với cái đồ mà anh thường dùng đề đi.... * đó mà.
Chàng vừa nói vừa nhún vai:
- Em thật là kỳ lạ, nhưng mà nếu em muốn như vậy thì tuỳ em.
Chàng liền cúi xuống lấy cái bô đựng nước tiểu ở dưới gầm giường rồi đập cho cô ta một cái thật mạnh vào đầu.

Vợ đảm đang

Ra khỏi cửa hàng vải, vợ âu yếm với chồng:
 
- Anh yêu, em mua tấm lụa này để anh làm cà vạt đấy!
 
- Em đáng yêu quá chừng! Nhưng sao em mua nhiều vậy?
 
- Em nghĩ số vải còn dư lại sẽ đủ để em may áo dài.

Hỏi giờ

Một anh chàng đã lái xe suốt buổi đêm và tới sáng thì hãy còn xa mới đến đích. Anh ta quyết định dừng lại ở thành phố kế tiếp mà anh ta sắp tới, đỗ xe lại ở một chỗ yên tĩnh nào đó để có thể ngủ 1 hoặc 2 tiếng. May rủi thế nào, phố mà anh ta chọn lại là một trong những lộ trình phổ biến nhất của những người chạy bộ trong thành phố.
Ngay sau khi anh ta nằm xuồng ngáy một lúc thì có tiếng gõ vào cửa sổ. Anh ta nhìn ra ngoài và thấy một người ở đó.
- Cái giề đấy?
- Xin lỗi ngài, người kia nói, – Ngài có biết mấy giờ rồi không?. Anh ta nhìn đồng hồ của ô tô và trả lời, “7:15″.
Người chạy bộ cám ơn rồi chạy đi. Anh chàng lại lăn ra ngủ, và đanh lơ mơ thì lại có một tiếng gõ vào cửa sổ.
- Xin lỗi ngài có biết mấy giờ rồi không?
- 7: 25!
Người kia cám ơn và đi. Anh chàng lúc này thấy nhiều người chạy qua và hiểu rằng họ sẽ tiếp tục làm phiền mình. Anh ta lấy ra một cái bút, một mẩu giấy và ghi rồi dán lên cửa sổ dòng chữ như thế này
“Tôi không biết mấy giờ!”
Một lần nữa anh ta quay ra ngủ tiếp. Ðang ngủ lơ mơ thì lại có tiếng gõ cửa.
- Ông à, ông ơi! 7 giờ 45 rồi!