Khen

Trong một bữa tiệc, nhiếp ảnh gia khoe với chủ nhà mấy tấm ảnh mới chụp. - Mấy tấm ảnh này đẹp quá, chắc là cái máy chụp ảnh của anh phải xịn lắm. – Bà chủ nhà trầm trồ. Trước khi ra về, nhiếp ảnh gia quay lại nói với chủ nhà: - Bữa tiệc tối nay ngon quá, chắc mấy cái nồi của bà phải xịn lắm?
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 1147
  3. Tags: cong viec, tong hop

Chỉ là thử nghiệm

Một con tàu cập cảng đúng lúc thủy triều lên cao. Thủy thủ bắc một tấm ván hẹp ngang từ thành cầu xuống bến để hành khách bước xuống. Mọi người nín thở hồi hộp khi một phụ nữ 70 tuổi bước xuống tấm ván.
 
Xung quanh chừng còn chỗ nào để người khác đứng đỡ bà hành khách già. Vì thế, bà phải lách đi chậm chạp, run rẩy, và cuối cùng cũng đáp được xuống bến an toàn. Mọi người đều thở phào sung sướng. Đặt chân xuống bến, bà quay lại nhìn về đầu cầu bên kia hét lớn:
 
- Được rồi đấy mẹ ạ! Mẹ xuống luôn đi!

Mắt to vì khóc nhiều

Tóc vàng hoe hỏi bồ:
- Anh ơi sao mắt anh to thế?
Chàng trai trả lời:
- Mắt anh to vì hồi bé anh khóc nhiều.
Cô gái tiếc nuối:
- Thế sao hồi bé anh không đi tiểu nhiều?

Tịch thu tài liệu

Trong lớp 12A3 có cả trai lẫn gái, hôm nay thầy giáo sinh vật cho môt bài kiểm tra nhanh. Thầy ra đầu bài là: 
- Các em hãy mô tả bộ phận sinh dục nam, trong vòng 5 phút.
 
Đám con trai mừng rơn: cái này là trúng tủ rồi !!! Mọi người cắm cúi làm bài, riêng Tèo tự nhiên quên phéng, nó mới thò tay xuống quần kéo phẹc mơ tua ra để xem, bỗng có tiếng thầy giáo:
- Tèo, cất tài liệu đi !!! 
 
5 phút trôi qua, thầy giáo lại lên tiếng:
- Bây giờ là câu số 2: các em hãy mô tả bộ phận sinh dục nữ. 
 
Đám nữ sinh ồ lên mừng rơn, rồi hăm hở cúi xuống chép bài, riêng Thảo lại quên mất tiêu, nó mới len lén kéo quần ra thì bỗng thầy giáo la :
- Thảo đem tài liệu lên nộp cho thầy.

Không có cơ hội

Nàng mời chàng cứ cuối tuần sang nhà trọ của nàng ăn cơm chung. 
Rồi một hôm, nàng khuyên nhủ chàng: “Từ nay, anh hãy bớt hút thuốc lá đi, chỉ hút một điếu sau mỗi bữa ăn ngon em nấu thôi nhé”. 
Chàng thở dài: Thế tức là em bảo anh bỏ thuốc luôn rồi còn gì.

anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.