Có cơ hội là quấy rối

Tại một cửa hàng bán quần áo phụ nữ, một anh chàng đi ra đi vào tần ngần ngắm nghía đủ thứ nhưng không chọn được gì. Thấy vậy, cô bán hàng xinh xắn lại gần hỏi anh ta có cần giúp đỡ không. Anh chàng đáp: - Tôi muốn mua đôi găng tay tặng vợ nhưng lại không biết cô ấy dùng cỡ nào. - Tay chị ấy có bằng chừng này không? - Cô bán hàng dịu dàng hỏi và đặt tay lên tay người khách. - Có lẽ là nhỏ hơn một chút! - Anh chàng trả lời. Cô bán hàng ướm thử rồi chọn cho anh ta một đôi găng. Cô hỏi tiếp: - Anh còn cần gì nữa không? - Lẽ ra thì không cần, - Anh chàng lém lỉnh đáp - nhưng với cách cô bán hàng thì tôi thấy mình cần mua cho vợ bộ đồ lót nữa.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 873
  3. Tags: nguoi lon, vo chong

Viên kim cương

Có một người đàn bà đi máy bay. Nhưng có một viên kim cương nên không biết làm cách nào qua hải quan được. Chợt bà thấy một cha cố đang đi ngang qua bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm. 
 
Đến chỗ khai báo nhân viên hải quan hỏi cha: 
- Cha có gì khai báo không?
 
Cha cố tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói: 
- Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích.
 
Nhân viên hải quan cười nói: 
- Cha vui tính quá! Mời cha qua.

Vấp ngã

Một linh mục quá mệt mỏi vì thấy các giáo dân của mình cứ đến thú tội ngoại tình của họ nên trong một buổi giảng đạo ông nói:
 
-Nếu tôi còn nghe một người nữa đến thú tội ngoại tình, tôi sẽ không làm linh mục nữa!
 
Mọi người rất yêu mến vị linh mục nên họ quyết định sẽ không nói đến từ ngoại tình nữa mà thay bằng một từ quy ước chỉ có họ mới biết. Người nào lỡ phạm tội ngoại tình khi đến xưng tội sẽ nói là bị “vấp ngã”. Mọi việc sau đó đều tốt đẹp cho đến ngày vị linh mục qua đời vì tuổi già.
 
Khoảng một tuần sau, vị linh mục mới đến gặp ông Thị trưởng và tỏ vẻ rất lo lắng. Ông nói:
 
-Ông phải cho sửa chữa lại đường xá trong thị trấn mới được. Khi các giáo dân đến xưng tội, họ cứ nói về việc bị vấp ngã.
 
Ông Thị trưởng bắt đầu phá lên cười và biết rằng chưa ai nói cho vị linh mục mới biết về cái từ quy ước kia.
 
Vị linh mục bực tức nói:
 
-Tôi không hiểu ông cười cái gì. Tuần này vợ ông đã bị vấp ngã ba lần rồi đấy.

Bill và Sharif

Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: "Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ."
 
"Làm sao anh biết được điều đó hả Bill..." - ngài Sharif hỏi
 
"Ô, đơn giản lắm cơ!" - Bill nói - "tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!". Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta "Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà..."
 
"Ah, quá dễ thưa Tổng thống" - Madeleine đáp - "đó chính là tôi!"
 
"Tốt lắm Madeleine" Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.
 
Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: "Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh..."
 
Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. "Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng... Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai..." - "Dĩ nhiên", Sharif nói, "tôi cho anh 24 giờ đấy"
 
Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng - vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói "Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời." Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.
 
"George" - Sartaj nói - "nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông..."
 
"Ðơn giản quá", George trả lời, "đó chính là tôi! "
 
"Ô" - thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. "Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez"
 
"Không phải, đồ ngốc ạ" - Sharif giận dữ nói - "người đó chính là Madeleine Albright!"

Nhận lỗi

Ông bố giận dữ hỏi ba đứa con trai:
 
- Thú thật đi, ban nãy đứa nào đứng trên kia đổ bô thẳng xuống sông?
 
Ba đứa im lặng. Ông bố tiếp:
 
- Chúng bay hãy nhớ lại chuyện ông Washington và cây anh đào. Bấy giờ, Washington cũng trạc tuổi chúng mày trót dại chặt cây anh đào, nhưng đã thú thật với ông bố. Điều đó khiến bố ông ta rất tự hào.
 
Nghe vậy, thằng bé thứ nhất liền thú nhận. Ông bố thở dài rồi cầm roi lên chuẩn bị vụt cho nó vài roi.
 
- Bố! – Thằng bé phản đối – Bố vừa kể chuyện Washington nhận lỗi thì được ông bố tha cơ mà!
 
- Đúng vậy, nhưng khi Washington chặt cây thì bố ông ta không ở trên cây.

Tránh được

- Ai đánh vỡ kính ở cửa sổ lớn nhà chị vậy?
 
- Tay chồng hèn nhát của tôi đấy!
 
- Anh ta hiền như đất cơ mà?
 
- Nhưng hắn đứng đó và tránh được cái chậu hoa tôi quăng vào mặt!