Nó đã đi đâu?

Một người bước vào hiệu thuốc và hỏi mua một gói condom. Khi trả tiền xong, anh ta bắt đầu cười và đi ra. Ngày hôm sau, cũng màn diễn đó, người kia bước ra và cười ngất. Người bán thuốc nghĩ điều này thật kỳ quặc và yêu cầu người giúp việc của mình, nếu người đàn ông kia trở lại thì phải đi theo anh ta. Vẫn như vậy ngày hôm sau anh ta lại đến cửa hàng, lặp lại hành động như trước. Người giúp việc có trách nhiệm đi theo. Nửa giờ sau, anh ta quay lại. - Anh đã đi theo hắn chứ? - Vâng tôi đã đi theo. - Và, nó đã đi đâu? - Ðến thẳng nhà ... ông
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 749
  3. Tags: nguoi lon

Thế nào cũng phải chết

Có một anh chàng đi ra chợ thấy ai cũng mua hoặc bán cái gì đó. Nhìn lại mình thấy chẳng có cái gì để mua, cũng chẳng có cái gì để bán, liền chạy về nhà nghiền một cục gạch ra rồi gói thành từng gói nhỏ. Khi đem ra chợ, anh ta rao :
 
- Ai mua thuốc diệt muỗi không?
 
- Mọi người liền đổ xô đến mua, loáng một cái đã hết. Bỗng người cuối cùng quay lại hỏi anh ta: Thuốc này dùng như thế nào?
 
- Anh ta thản nhiên: Bà đem về nhà, bắt được con muỗi thì vạch mồm nó ra, cho thuốc này vào thì thế nào cũng chết.

Giao nhiệm vụ theo sở thích

Trung đội tập hợp, chuẩn uý trực ban ra lệnh:

- Binh sĩ nào yêu âm nhạc bước ra phía trước! Sáu chiến sĩ trong đội hình hăm hở bước ra:

- Thưa chuẩn uý, chúng tôi cần chơi bài gì ạ?

- Không chơi bời gì sất! Hãy khuân chiếc đàn piano sang câu lạc bộ sĩ quan ở… bên kia sườn núi!


Mánh thôi mà

Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
 
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
 
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.

Nghèo đâu phải tội

Nghèo đâu phải tội
Vì nghèo nên hơn 30 tuổi đầu anh vẫn chưa có người yêu, tủi thân lắm.
Ngày ngày nhìn bọn trai trẻ nắm tay những cô gái xinh đẹp dạo phố mà mắt anh cay cay. Những cô gái xinh đẹp với áo dây, váy ngắn gợi cảm, phấn hồng phớt nhẹ, môi thoa son bóng mượt đến nao lòng.
Nghèo có phải là cái tội? Giá như giàu hơn một chút là anh có thể mua áo dây, váy ngắn và thỏi son đẹp như thế rồi.

Tìm cách thoát thân

Người chỉ huy để ý thấy gần đây một chiến sĩ có hành động không bình thường.
 
Anh ta luôn tha thẩn nhặt những mảnh giấy trên bãi tập lên xem rồi lẩm bẩm: "Không phải tờ này, không phải tờ này...", rồi vứt trở về chỗ cũ.
 
Nghi là người lính bị bệnh tâm thần, chỉ huy liền cho anh đi khám ở bác sĩ thần kinh. Bác sĩ khám thấy anh lính bị bệnh thần kinh liền cấp giấy kiến nghị được thoái ngũ.
 
Cầm tờ giấy kiến nghị trong tay, anh lính tươi cười hét lớn:
 
- Đúng là tờ này rồi, đúng là tờ giấy này rồi...
 
- !!!!!!!