Không thể làm thay bò

Ở trường làng, một học sinh đi học muộn, trình bày với cô giáo rằng nó phải dắt con bò cái của nhà đến chuồng bò đực. Cô giáo bực tức hỏi: - Thế bố em không làm được việc ấy sao? - Bố em bận ạ - Đứa bé nói - Dù sao để bò đực làm thì vẫn tốt hơn. - !!!!!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 503
  3. Tags: chon loc, nguoi lon, truong hoc

Hưởng thụ

Có một ông cụ 60 tuổi nọ sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp đến khi về già ông tích cóp được 1 số tiền kha khá, ông quyết định đi Thailand để du lịch vì ông ta nghe nói bên đó mấy vụ “vui vẻ, tươi mát” rất nhìu, ông muốn thử 1 lần cho biết 1 chút vị với đời.
 
Sau khi xuống sân bay ông ở khách sạn nọ, ông ta liền hỏi anh bồi khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh bồi chỉ dẫn ông tận tình.
 
Buồi tối ông lên đồ láng coóng đi ra vực đó. Ông thấy 1 ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là: “Dành cho người nhiều tiền”, tấm còn lại ghi: “Dành cho người ít tiền”.
 
Ông lão nghĩ : “Thôi, mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy”.
 
Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp một ngã ba trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người trẻ” tấm còn lại ghi : “Dành cho người già”. Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già cắm cúi đi.
 
Ði đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là: “Dành cho người đẹp” tấm còn lại “Dành cho người xấu” ông bụng bảo dạ: “mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ”, thế là ông đành quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: “Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên”.
 
Ði đến cuối đường này ông lại nhìn thấy một ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người dẻo dai và nhìu xí quách” tấm còn lại ghi: “Dành cho người hết xí quách”. Ông tự nghĩ: “Mình già ruì làm gì còn xí quách nữa , mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà” thế là ông rẽ vào con đường thứ 2.
 
Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú……. nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ một tấm bảng treo thật cao. Ông bèn ráng kiếm vật để kê lên nhìn cho rõ bảng ghi chỉ dẩn gì tiếp theo.
 
“Ít tiền,già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi cha”.

Bố cháu đâu?

Một cậu bé vô tình làm đổ cái xe chở ngô. Người hàng xóm nghe thấy tiếng động liền bảo: “Này, Willis, không sao đâu. Sang đây ăn cơm với bác rồi lát nữa bác lật lại xe cho”.
 
“Bác thật là tốt”, Willis trả lời. “Nhưng mà cháu sợ bố cháu không thích”.
 
“Vớ vẩn, sang đây”, người hàng xóm cào cuột. “Thôi được”, cậu bé nhận lời, “nhưng mà thể nào bố cháu cũng ghét”.
 
Sau bữa cơm thân mật, Willis cám ơn người hàng xóm tốt bụng và nói: “Cháu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà cháu biết bố cháu sẽ bực lắm”.
 
“Đồ ngốc”, người hàng xóm mỉm cười. “Thế bố cháu đang ở đâu?”
 
“Dưới cái xe ạ”.

Ý của tác giả

Các thầy cô dạy văn của bạn có chắc là điều họ nghĩ là ý của tác giả khi ổng viết cái đó không? Ai mà biết được.
Ví dụ khi tác giả viết: “Cái rèm màu xanh.”
Điều thầy cô nghĩ: “Cái rèm thể hiện nỗi buồn mênh mang và sự bất lực của ông trong hoàn cảnh đó.”
Ý của tác giả: “Cái rèm xanh vãi.”

Phí sức

Hai vợ chồng nhà kia chờ mãi cho đứa con ngủ say mới tính chuyện”hành sự”.
 
Khi người vợ đang hì hục trên bụng chồng thì bất chợt đứa con tỉnh giấc & hỏi:”mẹ ơi,mẹ đang làm gì đó?”.Người vợ liền trả lời con:”À,bụng bố to quá mẹ đè cho nó xẹp bớt xuống con ạ”,đứa con liền nói”thôi mẹ đừng phí sức làm gì,mẹ có đè xẹp thì ngày mai cô hàng xóm nhà mình lại thổi phồng lên cho bố như thường à..”…?!

Ngẫu nhiên và đúng quy trình

Trước cổng một Sở nọ, một bác nông dân thập thò, nghiêng ngó. Thấy vậy, anh bảo vệ quát to:
 
- Ông kia! Tới có chuyện gì?
 
- Tôi muốn gặp giám đốc xin cái giấy xác nhận!
 
- Hôm nay giám đốc nghỉ lo đám tang. Bố giám đốc vừa mất!
 
- Vậy cho tôi gặp phó giám đốc được không?
 
- Cũng không được! Vì bố phó giám đốc cũng vừa mất!
 
Vẻ thất vọng lộ rõ trên gương mặt bác nông dân, nhưng bác vẫn cố hỏi thêm:
 
- Vậy cho tôi gặp trưởng phòng được không?
 
- Không được! Bố chồng của trưởng phòng vừa mất.
 
- Vậy cho tôi gặp phó phòng!
 
- Không được! Hôm nay phó phòng nghỉ lo đám tang. Ông nội phó phòng vừa mất!
 
- ĐKM! Anh đùa tôi đấy à? Chết đéo gì mà lắm thế?
 
- ĐKM! Ông chửi ai đấy hả? Đã không biết thì im mồm đi! Chết mỗi người chứ lấy đéo đâu ra mà lắm! Bố của giám đốc thì cũng là bố của phó giám đốc, thì cũng là bố chồng của trưởng phòng và là ông nội của phó phòng. Vì giám đốc là anh ruột của phó giám đốc, là chồng của trưởng phòng và là bố đẻ của phó phòng. Ông dù chỉ chửi một người nhưng lại là chửi cả cái cơ quan này đó! Ông biết chưa hả? Thôi, về đi cho tôi đóng cổng cơ quan!
 
- Vẫn sớm mà! Sao đóng vội thế?
 
- Tôi phải về lo đám tang. Bác tôi vừa mất!
 
...