Vô địch World Cup

Một ngày nọ Beckham, Văn Quyến và Thonglao nằm mơ lên thiên đàng. Beckham hỏi Chúa: -Chúa ơi, bao giờ nước Anh vô địch World Cup? Chúa nói: -Không lâu nữa đâu 10 năm đổ lại con à. Beckham nói: -Ồ, lúc đó con già mất rồi rồi. Thonglao hỏi Chúa: -Bao giờ Thái Lan vô địch World Cup? Chúa nói: -100 năm nữa con. Thonglao nói: -Lúc đó chắc con đã chết rồi . Văn Quyến hỏi Chúa: -Bao giờ Việt Nam vô địch World Cup? Chúa trả lời: -Lúc đó tao đã chết rồi!
  1. Ngày đăng: 22/02/2016
  2. Lượt xem: 995
  3. Tags: the thao

Tai nạn

Trong khi đang ghi lại báo cáo của một vụ tai nạn xe, người cảnh sát thứ nhất nói với người thứ hai
 
-OK, thân ở trên đường, tay ở trên đường, chân ở trên đường, đầu ở trên vỉa hè.
 
Người đồng sự viết, rồi ngừng lại, nghĩ một lát và hỏi
 
-Cậu đánh vần chữ “vỉa hè” như thế nào?
 
Người cảnh sát thứ nhất nhìn quanh, đá vào cái đầu và nói
 
-Ðầu ở trên đường.

25 tuổi mà còn dại

Có hai anh em nhà nọ chẳng may đá bóng sang vườn nhà bên cạnh.
 
Khi sang bên hàng xóm xin lại quả bóng, họ thấy một người đàn ông đứng cạnh một cái bình vỡ còn trên tay cầm một quả bóng. Người đàn ông lên tiếng:
 
- Có phải hai con đã đá quả bóng này không?
 
Hai anh em chưa hết ngạc nhiên thì ông ta lại hỏi tiếp:
 
- Cảm ơn các con đã giúp ta thoát khỏi cái bình này, ta là một vị thần đã bị nhốt trong này khá lâu, và bây giờ để cảm ơn công cứu mạng của các con, ta sẽ ban cho mỗi con một điều ước. Tuy nhiên, ta cũng có một điều kiện cho các con, đấy là ta muốn các con hãy phục vụ ta một ngày.
 
Vậy là từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối, anh em nhà nọ phục vụ ông ta. Đến đêm khuya, người anh bèn hỏi:
 
- Chúng con bây giờ có thể ước được rồi chứ a!
 
- Con bao nhiêu tuổi rồi? - Ông thần hỏi.
 
- Dạ, con 25 tuổi rồi ạ!
 
- Lạ thật, chẳng lẽ người ta 25 tuổi rồi mà vẫn còn tin vào các vị thần ư?

Tại sao điên

Tại sao điên
Sau khi bệnh bò điên lan tràn khắp nơi, một nữ phóng viên được cử đi tìm hiểu lý do. 
Hỏi thăm một hồi, cô tìm đến được một trang trại nuôi bò sữa, nơi phát hiện ra ca bệnh bò điên đầu tiên. 
Cô hỏi người quản lý trang trại: “Ông chăm sóc lũ bò sữa này như thế nào?” 
“Hàng ngày chúng tôi cho ăn đúng giờ quy định, ngày vắt sữa 2 lần, mỗi năm cho chúng đi lấy giống 2 lần…” 
“Ôi, lạ nhỉ. Vậy thì tại sao chúng nó lại điên được?” 
“Thế tôi hỏi cô nhé: ngày nào tôi cũng vắt sữa cô 2 lần mà 1 năm mới cho đi chơi với bạn trai 2 lần thì cô có điên người lên không?

Cô đặc thông tin

Đang biên tập bài viết của một phóng viên, thư ký toà soạn gọi anh này lên khiển trách:
 
- Bài này chỉ cần viết trong 50 chữ, mà anh viết tới 500 chữ! Anh có biết một diện tích như vậy trên mặt báo giá bao nhiêu tiền không? Mang về “cô đặc” lại cho tôi!
 
Cuối cùng, tin đó được đăng như sau:
 
‘Nguyễn Thanh X., Hà Nội. Tối 22/5, bật lửa soi xem xăng xe còn hay hết. Xăng còn. X. thọ 30 tuổi’.

Lần đầu tiên

Đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi nằm xuống, các cơ bắp căng cứng. Tôi đẩy anh ấy ra và cố tìm một câu xin lỗi, nhưng anh ta không chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Anh ấy hỏi tôi có sợ không và tôi lắc đầu một cách dũng cảm.
Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Ngay cú đầu tiên ngón tay anh ấy đã chạm đúng điểm cần thiết. Anh ấy tiến sâu hơn và tôi run rẩy toàn thân. Toàn cơ thể tôi căng thẳng chờ đợi nhưng anh ấy thật sự dịu dàng như anh ấy đã hứa với tôi.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tôi hãy tin anh ấy. Anh ấy đã làm nhiều lần trước đây rồi. Nụ cười dễ thương của anh ấy làm tôi bớt căng thẳng và tôi mở ra cho anh ấy có thể vào một cách dễ dàng.
Tôi nài xin anh ấy nhanh chóng hơn nhưng anh ấy vẫn cứ từ từ chuẩn bị để cho tôi ít đau đớn nhất. Và anh ấy tiến vào gần hơn, sâu hơn ... còn tôi cảm thấy sự đau đớn dâng tràn và chạy khắp thân thể, và dường như một tia máu đỏ chảy ra khi anh đẩy mạnh vào.
Anh ấy nhìn tôi lo lắng và hỏi có đau lắm không? Mắt tôi rưng rưng nhưng lắc đầu và nói anh ấy cứ tiếp tục.
Anh ấy thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này tôi đã tê liệt hoàn toàn và có thể cảm thấy anh ấy bên trong tôi ... Sau một vài giây phút tê liệt, tôi thấy điều gì đó cháy bỏng bùng lên và anh ấy lấy nó ra.
Tôi nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì nó đã xong. Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười ấm áp và nói với tôi rằng tôi thật là ngoan cường từ trước đến nay chưa hề thấy.
Tôi mỉm cười và cảm ơn anh. Anh quả là một nha sĩ giỏi. Lần đầu tiên tôi đi nhổ răng là như vậy đó.