Mất tích

Một ngýời ðàn ông ðến ðồn cảnh sát. - Thýa ông thanh tra, tôi xin trình báo là vợ tôi bị mất tích. Cách ðây một tuần, cô ấy dắt chó ði dạo và từ ðó không thấy về. - Ông có thể tả qua vợ ông ðýợc không? - Cô ấy tóc vàng, mà không hình nhý tóc ðỏ. Không cao lắm, nhýng hình nhý cũng không phải thấp. Mắt cô ấy màu xanh lõ, xanh lá cây thì ðúng hõn. - Thôi ðýợc rồi, thế con chó của ông giống gì, có to không? - À, giống Bri. Nó cao 65 cm, lông mày hung nhạt, mũi ðen, mắt màu hạt dẻ sẫm, có một vết sẹo nhỏ dýới cằm, nó ðeo một miếng thẻ mang số ZA 3823976…
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 733
  3. Tags: vo chong

Nghèo đâu phải tội

Nghèo đâu phải tội
Vì nghèo nên hơn 30 tuổi đầu anh vẫn chưa có người yêu, tủi thân lắm.
Ngày ngày nhìn bọn trai trẻ nắm tay những cô gái xinh đẹp dạo phố mà mắt anh cay cay. Những cô gái xinh đẹp với áo dây, váy ngắn gợi cảm, phấn hồng phớt nhẹ, môi thoa son bóng mượt đến nao lòng.
Nghèo có phải là cái tội? Giá như giàu hơn một chút là anh có thể mua áo dây, váy ngắn và thỏi son đẹp như thế rồi.

Osin muốn tăng lương

Bà chủ rất bực mình vì chuyện con sen nằng nặc đòi tăng lương nên hỏi vặn:
- Tại sao mày nghĩ mày đáng được tăng lương?
Con sen:
- Thưa bà có 3 lý do. Thứ nhất, tại vì con ủi đồ giỏi hơn bà.
Bà chủ:
- Ai nói với mày thế?
Con sen:
- Ông chủ nói với con như vậy.
Bà chủ:
- Gì nữa?
Con sen:
- Thứ hai là con nấu ăn ngon hơn bà.
Bà chủ:
- Ai dám nói là mày nấu ăn ngon hơn tao?
Con sen:
- Cũng vẫn là ông nói.
Bà chủ:
- Thật quá sức!
Con sen:
- Thứ ba là con làm tình giỏi hơn bà.
Bà chủ tức giận:
- Lão chủ của mày thiệt gan trời rồi!
- Bà bình tĩnh lại đi. Câu này thì không phải ông nói mà là anh tài xế nói đấy ạ.
Bà chủ thở phào:
-Thôi được rồi, mày im miệng thì tao tăng cho gấp rưỡi.
Con sen:
- Nhưng thưa bà...
Bà chủ:
- Ừ, gấp đôi vậy. Im ngay đi!

Tưởng là đạo sĩ

Hai gã cao bồi gặp một người Ấn Độ đang nằm sấp trên đường, áp tai xuống đất. Một gã nói:
- Thấy tên Ấn Độ kia không, trông hắn có vẻ là một đạo sĩ?
- Ừ, chắc hắn đang nghe ngóng. Bọn đạo sĩ có thể phát hiện tiếng động ở cách xa hàng dặm.
Vừa lúc đó, người Ấn Độ hé mắt, nói rất khẽ:
- Một chiếc xe ngựa có mui, đi được khoảng 2 dặm với 2 con ngựa kéo, một nâu, một trắng. Trên có một người đàn ông, một phụ nữ…
Gã thứ nhất quay sang bạn thán phục:
- Ghê thật! Lão đạo sĩ này chỉ nghe thôi mà có thể đọc toàn bộ thông tin, thậm chí cả màu sắc.
Môi “đạo sĩ” lại mấp máy. Hai gã giỏng tai nghe lời phán:
… cán qua người tôi cách đây khoảng nửa tiếng.

Lịch sự tới tận phút cuối

“Cơ trưởng Sinclair thay mặt cho phi hành đoàn xin chào mừng quí vị đi trên chuyến bay số 602 từ London tới New York của hàng không vương quốc Anh. Chúng ta đang bay ngang qua Đại Tây Dương trên độ cao khoảng 35.000 bộ.

Nếu quí vị nhìn ra cửa sổ bên phải của máy bay, quí vị sẽ thấy cánh của máy bay đang cháy.

Nếu quí vị nhìn sang bên trái thì sẽ thấy một cánh của máy bay đang rơi xuống.

Nếu quí vị nhìn xuống Đại Tây Dương, quí vị sẽ thấy 3 người đang vẫy tay chào từ biệt. Một là tôi, cơ trưởng, một người nữa là anh bạn phi công phụ lái của tôi và người còn lại là cô tiếp viên hàng không.

Đây là băng thu âm. Chúc quý vị có một chuyến đi vui vẻ!”.


Tại sao điên

Tại sao điên
Sau khi bệnh bò điên lan tràn khắp nơi, một nữ phóng viên được cử đi tìm hiểu lý do. 
Hỏi thăm một hồi, cô tìm đến được một trang trại nuôi bò sữa, nơi phát hiện ra ca bệnh bò điên đầu tiên. 
Cô hỏi người quản lý trang trại: “Ông chăm sóc lũ bò sữa này như thế nào?” 
“Hàng ngày chúng tôi cho ăn đúng giờ quy định, ngày vắt sữa 2 lần, mỗi năm cho chúng đi lấy giống 2 lần…” 
“Ôi, lạ nhỉ. Vậy thì tại sao chúng nó lại điên được?” 
“Thế tôi hỏi cô nhé: ngày nào tôi cũng vắt sữa cô 2 lần mà 1 năm mới cho đi chơi với bạn trai 2 lần thì cô có điên người lên không?