Cao mưu

Bill thường xuyên sử dụng điện thoại công cộng tại bến xe. Anh rất không vui khi chiếc điện thoại này bị hỏng. Anh gọi đi gọi lại đến công ty điện thoại nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là những lời hứa. Điện thoại vẫn hỏng. Sau vài ngày, Bill gọi lại cho công ty điện thoại và bảo họ rằng thôi không cần vội nữa. Vì bây giờ chiếc điện thoại vẫn hoạt động, chỉ có trục trặc là tất cả tiền xu sau khi nhét vào để gọi điện lại chui ra, sau khi người gọi đã hoàn tất cuộc gọi. Và thế là một thợ sửa điện thoại đã đến ngay lập tức.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 882
  3. Tags: IQ cao

Khỏa thân đón tàu hỏa

Chàng sinh viên đi thực tế ở một vùng đất hoang sơ và được hai người thổ dân ở đó dẫn đường.
 
Đang trò chuyện vui vẻ bỗng một trong hai chàng thổ dân nhìn thấy một cái hang nhỏ bên đường đi. Ngay lập tức, anh ta chạy đến trước cửa hang, vừa múa may vừa hét lên:
 
- U… u… u…
 
Trong hang có tiếng đáp lại:
 
- U… u… u…
 
Liền sau đó, anh chàng cởi hết quần áo, chạy thẳng vào phía trong. Lấy làm lạ, chàng sinh viên quay sang hỏi người thổ dân còn lại:
 
- Tại sao lại có chuyện nực cười như thế?.
 
Người thổ dân nói:
 
- Ở vùng chúng tôi, khi bạn nhìn thấy một cái hang, bạn hú lên làm ám hiệu và được trả lời thì có nghĩa là trong hang có một cô gái đang sẵn sàng làm tình với bạn.
 
Đi được một đoạn, người thổ dân thứ hai nhìn thấy một cái hang khác. Nhanh như chớp, anh ta lặp lại hành động tương tự và cũng biến mất hút sau khi nghe tiếng “U… u…” trả lời.
 
Chàng sinh viên tỏ ra vô cùng phấn khích. Anh ta vừa đi vừa chăm chú quan sát và chợt thấy bên vách núi có một cái hang tối, khá to. Chắc mẩm người phía trong cũng không phải cỡ vừa, anh chàng liền chạy đến cửa hang, múa may và hét:
 
- U… u… u…
 
Phía trong vọng ra tiếng trả lời “U… u… u…” rất khỏe. Chàng hứng chí bỏ hết quần áo và chạy vào trong không hề lưỡng lự.
 
Ngày hôm sau, tờ báo địa phương đưa tin: “Một anh chàng khỏa thân bị cán chết bởi chiếc tàu hỏa chở hàng cứu tế”

Người Mĩ làm cái gì cũng sai

Một người lính Mỹ, phục vụ trong thế chiến II, vừa trở về sau nhiều tuần chiến đấu ác liệt ở biên giới Ðức. Anh ta được thưởng huân chương, và đang trên tàu đi về London. Ðoàn tàu rất đông, vì thế người lính đi suốt dọc toa tầu để tìm một chỗ trống. Chỗ duy nhất chưa có người ngồi sát ngay một quý bà trung niên ăn vận diêm dúa và đang được con chó của bà ta sử dụng. Người lính mệt mỏi hỏi, “Thưa bà, tôi có thể ngồi chỗ đó được không?”. Người phụ nữ Anh nhìn người lính, khịt khịt mũi nói, “Người Mỹ các anh. Anh đúng thuộc loại người thô lỗ. Anh không thấy là con chó nhỏ Fifi của tôi đang ngồi à?”. Người lính bước đi, cố gắng tìm chỗ để nghỉ, nhưng sau khi đi đến cuối đoàn tầu lại phải quay lại đứng trước người phụ nữ với con chó. Một lần nữa, anh ta yêu cầu, “Hãy làm ơn, thưa bà. Tôi có thể ngồi ở đây được không? Tôi đang rất mệt mỏi.” Người phụ nữ Anh nhăn mũi lại, khịt khịt, “Người Mỹ các anh. Anh không những là thô lỗ, mà còn kiêu ngạo nữa. Nghĩ mà xem!”. Người lính không nói gì. Anh ta cúi người, tóm lấy con chó, quẳng nó qua cửa sổ toa tầu rồi ngồi xuống ghế. Người phụ nữ la inh lên, yêu cầu ai đó đến bênh vực bà ta và trừng phạt người lính. Một quý ông người Anh ngồi bên hàng ghế bên kia lên tiếng, “Thưa ngài, ngài biết đấy, người Mỹ các ngài rất hay có thiên hướng làm không đúng sự việc. Các ngài ăn thì dùng nĩa không đúng tay. Các ngài lái ô tô thì không đúng phía trên đường. Và bây giờ, thưa ngài, ngài vừa ném không đúng con chó ra khỏi cửa sổ.”


Lịch sự tới tận phút cuối

“Cơ trưởng Sinclair thay mặt cho phi hành đoàn xin chào mừng quí vị đi trên chuyến bay số 602 từ London tới New York của hàng không vương quốc Anh. Chúng ta đang bay ngang qua Đại Tây Dương trên độ cao khoảng 35.000 bộ.

Nếu quí vị nhìn ra cửa sổ bên phải của máy bay, quí vị sẽ thấy cánh của máy bay đang cháy.

Nếu quí vị nhìn sang bên trái thì sẽ thấy một cánh của máy bay đang rơi xuống.

Nếu quí vị nhìn xuống Đại Tây Dương, quí vị sẽ thấy 3 người đang vẫy tay chào từ biệt. Một là tôi, cơ trưởng, một người nữa là anh bạn phi công phụ lái của tôi và người còn lại là cô tiếp viên hàng không.

Đây là băng thu âm. Chúc quý vị có một chuyến đi vui vẻ!”.


Hội nghị quốc tế phụ nữ

Tại hội nghị quốc tế phụ nữ, đại biểu đầu tiên đứng lên phát biểu.
 
- Như hội nghị lần trước, chúng ta đã nhất trí cần phải quyết liệt hơn với những ông chồng. Sau khi từ hội nghị trở về, tôi đã nói với chồng tôi rằng từ nay tôi sẽ không nấu nướng gì nữa, mà anh ta sẽ phải tự lo. Ngày thứ nhất, tôi không thấy gì. Ngày thứ 2, tôi vẫn không thấy gì. Nhưng tới ngày thứ 3, chồng tôi đã chịu vào bếp và hôm đó, anh ấy đã nấu một bữa tối ngon tuyệt.
 
Cả hội nghị vỗ tay. Đến đại thứ hai đứng lên phát biểu:
 
- Sau khi từ hội nghị trở về, tôi nói với chồng tôi rằng tôi sẽ không lo việc giặt giũ nữa, anh ta sẽ phải tự lo. Ngày thứ nhất, tôi không thấy gì. Ngày thứ 2, tôi vẫn không thấy gì. Nhưng tới ngày thứ 3, chồng tôi đã chịu mang áo quần đi giặt, và anh ấy không chỉ giặt đồ của mình mà còn giặt đồ của cả tôi nữa.
 
Cả hội nghị lại vỗ tay. Đến người thứ ba đứng lên:
 
- Sau khi từ hội nghị trở về, tôi nói với chồng tôi rằng từ nay tôi sẽ không đi chợ nữa, mà anh ta sẽ phải tự lo. Ngày thứ nhất, tôi không thấy gì. Ngày thứ 2, tôi vẫn không thấy gì. Nhưng tới ngày thứ 3, tôi đã bắt đầu nhìn thấy lại được một chút, khi 2 mắt của tôi bớt sưng hơn 2 ngày trước.

Viên kim cương

Có một người đàn bà đi máy bay. Nhưng có một viên kim cương nên không biết làm cách nào qua hải quan được. Chợt bà thấy một cha cố đang đi ngang qua bèn nhờ cha cố đem qua hải quan dùm. 
 
Đến chỗ khai báo nhân viên hải quan hỏi cha: 
- Cha có gì khai báo không?
 
Cha cố tính nói không nhưng chợt nhớ viên kim cương trong túi quần và không nên cãi lời chúa răn là không được nói láo nên cha nói: 
- Từ thắt lưng cha trở lên không có gì quí giá còn từ thắt lưng trở xuống thì có một vật mà mọi quí bà đều thích.
 
Nhân viên hải quan cười nói: 
- Cha vui tính quá! Mời cha qua.