Cao mưu

Bill thường xuyên sử dụng điện thoại công cộng tại bến xe. Anh rất không vui khi chiếc điện thoại này bị hỏng. Anh gọi đi gọi lại đến công ty điện thoại nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là những lời hứa. Điện thoại vẫn hỏng. Sau vài ngày, Bill gọi lại cho công ty điện thoại và bảo họ rằng thôi không cần vội nữa. Vì bây giờ chiếc điện thoại vẫn hoạt động, chỉ có trục trặc là tất cả tiền xu sau khi nhét vào để gọi điện lại chui ra, sau khi người gọi đã hoàn tất cuộc gọi. Và thế là một thợ sửa điện thoại đã đến ngay lập tức.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 856
  3. Tags: IQ cao

Bao che

Một hôm Peter đang đi giữa đêm thì bị cảnh sát tóm, vì trông giống một tên tội phạm.
- Anh tên là gì? Nhà ở đâu?
- Peter, 321 cao ốc O. đường Baker. Một lát sau:
-Chúng tôi đã điều tra kĩ, ở số nhà trên, không có ai là Peter cả.
Thấy Peter cứ một mực cãi rằng đó là nhà của anh ta, cảnh sát bực quá, đánh cho anh ta một trận và nhốt vào trong đồn một tuần lễ. Khi được thả ra, mặt mũi anh ta vẫn còn sưng vù. Vừa trông thấy Peter, anh bạn cùng trọ kéo ngay vào phòng và đóng sập cửa lại:
- Mấy bữa trước, có một lũ cớm tới đây hỏi cậu, chắc lại có vụ nào béo bở hả, thấy cậu đi cả tuần lễ….bộ cậu đánh nhau với ai sao mà trông kì thế..???
- Ðâu có tớ bị người ta đánh ……..nhưng…….
- Thôi kệ nó, bỏ qua đi…..thế cậu tìm được mối làm ăn nào thế…..??
- Ðâu có!!!???
- Khỏi cần giấu tớ, yên tâm đi, không ai biết đâu, bữa trước, bọn cớm hỏi cậu, tớ đã trả lời rằng chẳng có Peter nào ở đây cả, chúng nản quá bỏ đi hết rồi….haha…. đúng là bọn ngốc….

Bằng lòng

David là một người bố rất chiều vợ và con. Ông có một cô con gái xinh đẹp đang ở tuổi đôi mươi và đương nhiên, cô bé đã có người theo đuổi.
Một buổi tối, David gọi con gái lại:
“Người yêu của con vừa xin phép bố cho cưới con. Bố đã bằng lòng. Chúc con hạnh phúc”.
Cô bé phản ứng lấy lệ: “Kìa bố, con muốn sống với mẹ…”.
“Bố cũng bằng lòng luôn. Con cứ đưa mẹ theo”.

Bí quyết giữ hạnh phúc gia đình

Bob vừa mới lấy vợ. Anh ta hỏi bố về bí quyết giữ hạnh phúc gia đình.
 
- Rất đơn giản, người chồng giữ quyền quyết định những điều quan trọng, còn người vợ thì quyết định những điều không quan trọng.
 
Một tháng sau, Bob trở lại với vẻ thất vọng.
 
- Con đã làm theo lời bố nhưng không ổn. Bố có thể giải thích cho con thế nào là những điều quan trọng và không quan trọng?
 
- Bố để mẹ quyết định những điều không quan trọng như: Khi nào chúng ta dọn nhà? Chúng ta sẽ đi nghỉ mát ở đâu? Chúng ta sẽ mời ai đến nhà ăn cơm vào cuối tuần? Chúng ta sẽ có bao nhiêu đứa con?... Còn bố thì quyết định những điều thật sự quan trọng như: Bộ trưởng lao động có tăng lương hay không? Chúng ta có nên bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi lái môtô hay không?

Chó nhà ai thế này?

Một bà đang lái xe qua vùng nông thôn, nhìn thấy ở phía trước một ông cụ và một con chó theo sau. Khi chiếc xe đến gần bổng dưng con chó vọt qua đường. Con chó bị ô tô va vào và chết liền tại chỗ. Bà cho xe ngừng lại ngay và tiến lại gần ông cụ.
 
- Tôi lấy làm tiếc là sự việc đã xảy ra như vậy - Bà ta nói - Liệu hai bảng có dàn xếp xong không?
 
Ông cụ trả lời: “À được”. Rồi cụ bỏ tiền vào túi khi chiếc xe đã biến đi xa và nhìn xuống con vật đã chết.
 
- Không biết chó của ai đấy nhỉ? - Ông cụ lẩm bẩm.

Bill và Sharif

Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: "Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ."
 
"Làm sao anh biết được điều đó hả Bill..." - ngài Sharif hỏi
 
"Ô, đơn giản lắm cơ!" - Bill nói - "tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!". Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta "Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà..."
 
"Ah, quá dễ thưa Tổng thống" - Madeleine đáp - "đó chính là tôi!"
 
"Tốt lắm Madeleine" Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên.
 
Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: "Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh..."
 
Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. "Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng... Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai..." - "Dĩ nhiên", Sharif nói, "tôi cho anh 24 giờ đấy"
 
Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng - vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói "Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời." Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật.
 
"George" - Sartaj nói - "nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông..."
 
"Ðơn giản quá", George trả lời, "đó chính là tôi! "
 
"Ô" - thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. "Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez"
 
"Không phải, đồ ngốc ạ" - Sharif giận dữ nói - "người đó chính là Madeleine Albright!"