Vì sao chú công nhân bị ngã

Trong chuyến cho học sinh tham quan thực tế từ công trường, vừa tới nơi được một lúc thì xảy ra tai nạn: một công nhân rơi từ tầng 4 ngôi nhà mới xây xuống đất. Sau buổi tham quan cô giáo tập trung học sinh lại để rút ra bài học từ trường hợp trên: – Theo các em, vì sao chú công nhân bị ngã? Masa giơ tay: – Thưa cô vì chú công í không tuân thủ quy tắc an toàn lao động ạ. – Rất có thể như vậy, ai có ý kiến khác nào? Kôlia: – Thưa cô có thể chú ấy bị cảm. – Cũng không loại trừ khả năng này. Thế còn Vova, em nghĩ sao? – Chú ấy ngã vì quát em! – Thế là thế nào? – Chú ấy bảo: thằng ôn kia, đừng có rung thang nữa!
  1. Ngày đăng: 03/11/2020
  2. Lượt xem: 1186
  3. Tags: cong viec, truong hoc

Mánh thôi mà

Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
 
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
 
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.

Giấc mơ tuyệt vời

Hai người bạn ngồi trong một quán bar đang kể cho nhau nghe về những giấc mơ của họ.

- Tôi mơ thấy mình đang đi nghỉ mát – Một người nói – Chỉ có tôi, cái cần câu và một cái hồ lớn tuyệt đẹp. Thật thơ mộng làm sao.

- Tối qua, tôi cũng có một giấc mơ đẹp – Người kia kể – Tôi mơ thấy mình đang trong vòng tay của hai cô gái xinh đẹp và cả ba đã có một đêm thật tuyệt!

Người đầu tiên mở to mắt nói:

- Cái gì, anh ở với hai cô gái xinh đẹp mà lại không gọi cho tôi à?

- Ồ có chứ – Người kia trả lời – Tôi đã gọi nhưng vợ anh nói anh đi câu cá rồi!!!


Có đầu có đuôi

Vợ ở xa nhà gọi điện thoại cho chồng hỏi:

- Anh yêu, con mèo con của chúng ta thế nào rồi?

- Chết rồi!

- Trời! Một tin dữ như thế anh phải nói có đầu có đuôi chứ? Chẳng hạn, anh có thể nói là “Nó trèo lên nóc nhà, không cẩn thận nên rơi xuống đất!”. Rồi sau đó mới từ từ nói: “Nó không còn nữa”. Anh hiểu không?

- Anh hiểu rồi.

- Anh yêu, bây giờ anh cho em biết mẹ em thế nào?

- Mẹ trèo lên nóc nhà..


anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.

Giống của em đấy!

Một người đàn ông lảo đảo đi vào phòng cấp cứu ở một bệnh viện với hai mắt bầm tím. Bác sĩ hỏi ông ta chuyện gì đã xảy ra.
 
- Chuyện là thế này – Người đàn ông kể lại – Tôi đang chơi gôn với vợ tôi, lúc ấy cô ta đánh quả banh xoáy bay vào một cánh đồng nơi những con bò đang gặm cỏ. Vợ tôi đi tìm quả banh trong khi tôi sục sạo chung quanh thì để ý thấy một con bò có cái gì đó trắng trắng gần dính ở mông của nó. Tôi tiến đến gần và nhấc cái đuôi con bò lên và trông thấy quả banh gôn của vợ tôi… dính ngay ở giữa mông con bò… Đó chính là khi tôi phạm sai lầm…
 
- Ông đã làm gì? – bác sĩ hỏi.
 
- Tôi nhấc đuôi con bò lên và gọi vợ: “Này Annie, cái này trông giống của em đấy!”