Bắt trộm

Một cảnh sát bắt được tên trộm, trên đường giải về đồn công an, tên trộm nói với anh ta: - Xin ông đợi tôi di mua bao thuốc một lát. Viên cảnh sát quát: - Anh định biến tôi thành thằng ngốc chắc. Tôi cho anh đi để anh chạy à. Thôi thế này, anh đứng đây đợi tôi mua về cho
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 658
  3. Tags: canh sat

Đơn xin việc chân thật nhất

Dưới đây là lá đơn xin việc có thật của một thiếu niên 17 tuổi gửi chi nhánh hãng McDonald’s ở Florida. Kết quả là họ đã tuyển dụng cậu vì cậu rất trung thực và hài hước.
 
 
Tên: Greg Bulmash
 
Giới tính: Chưa rõ, còn tùy thuộc vào đối tượng
 
Vị trí làm việc mong muốn: Chủ tịch hoặc phó chủ tịch công ty. Nhưng thực ra thì bất cứ vị trí nào có thể. Nếu tôi mà được kén cá chọn canh, tôi đã chẳng đâm đơn vào đây.
 
Mức lương mong muốn: 185.000 USD/năm cộng với cổ phần. Nếu không được thì hãy đưa ra đề nghị và chúng ta có thể trao đổi.
 
Trình độ học vấn: Có.
 
Công việc vừa qua: Mục tiêu trù ếm của cấp trên.
 
Mức lương: Ít hơn tôi xứng đáng được nhận.
 
Thành tích nổi bật: Bộ sưu tập những chiếc bút và giấy nhắn bị mất.
 
Lý do thôi việc: Vỡ mộng.
 
Giờ giấc làm việc thích hợp: Bất cứ lúc nào.
 
Những thời điểm thích nhất: 1h30-3h30 chiều, thứ hai, thứ ba và thứ năm.
 
Anh (chị) có sở trường nào không? Có, nhưng chúng thích hợp trong không khí thân mật, lãng mạn hơn.
 
Chúng tôi có thể liên hệ với ông chủ của anh (chị) hiện nay không? Nếu giờ tôi có ông chủ, tôi làm đơn này làm gì?
 
Có vấn đề sức khỏe nào khiến anh (chị) không thể nâng một vật nặng 22 kg hay không? 22 kg gì?
 
Anh (chị) có ôtô không? Tôi nghĩ câu hỏi thích hợp ở đây phải là "Anh (chị) có chiếc ôtô nào có thể chạy không?".
 
Anh (chị) có hút thuốc không? Khi làm việc thì không, lúc nghỉ ngơi thì có.
 
Bạn dự định làm gì sau 5 năm nữa? Sống ở Bahamas với một siêu mẫu tóc vàng giàu có nhưng bị câm, người luôn luôn nghĩ rằng tôi là tạo vật tuyệt vời nhất. Thực sự ra thì ngay lúc này tôi đã muốn thế rồi.
 
Bạn có xác nhận những điều khai trên là đúng sự thật? Dĩ nhiên là có.

Vô địch World Cup

Một ngày nọ Beckham, Văn Quyến và Thonglao nằm mơ lên thiên đàng.
 
Beckham hỏi Chúa:
-Chúa ơi, bao giờ nước Anh vô địch World Cup?
 
Chúa nói:
-Không lâu nữa đâu 10 năm đổ lại con à.
 
Beckham nói:
-Ồ, lúc đó con già mất rồi rồi.
 
Thonglao hỏi Chúa:
-Bao giờ Thái Lan vô địch World Cup?
 
Chúa nói:
-100 năm nữa con.
 
Thonglao nói:
-Lúc đó chắc con đã chết rồi .
 
Văn Quyến hỏi Chúa:
-Bao giờ Việt Nam vô địch World Cup?
 
Chúa trả lời:
-Lúc đó tao đã chết rồi!

Tưởng là đạo sĩ

Hai gã cao bồi gặp một người Ấn Độ đang nằm sấp trên đường, áp tai xuống đất. Một gã nói:
- Thấy tên Ấn Độ kia không, trông hắn có vẻ là một đạo sĩ?
- Ừ, chắc hắn đang nghe ngóng. Bọn đạo sĩ có thể phát hiện tiếng động ở cách xa hàng dặm.
Vừa lúc đó, người Ấn Độ hé mắt, nói rất khẽ:
- Một chiếc xe ngựa có mui, đi được khoảng 2 dặm với 2 con ngựa kéo, một nâu, một trắng. Trên có một người đàn ông, một phụ nữ…
Gã thứ nhất quay sang bạn thán phục:
- Ghê thật! Lão đạo sĩ này chỉ nghe thôi mà có thể đọc toàn bộ thông tin, thậm chí cả màu sắc.
Môi “đạo sĩ” lại mấp máy. Hai gã giỏng tai nghe lời phán:
… cán qua người tôi cách đây khoảng nửa tiếng.

Tên trộm

Một bà già to béo đi ra khỏi siêu thị, khi đến bên chiếc xe của mình, bà phát hiện mấy gã trai đang ngồi bên trong.
 
- Lập tức, bà ta mở phắt túi xách, lôi ra một khẩu rulô to tướng, lên đạn "roạt" một cái, chĩa thẳng vào chúng và quát to: Mấy cái bị rách! Cút ngay không tao nổ bể sọ hết cả đám!
 
- Bọn trộm chạy bán sống bán chết. Bà béo ngồi vào xe, không tra nổi chìa khoá vào ổ điện, mãi sau bà mới phát hiện ra là chiếc xe của mình ở cách đó không xa. Khi lái xe ra đến đầu phố, nhìn thấy xe cảnh sát chở mấy tên trộm, hú còi chạy ngược lại
 
- Bà ta lẩm bẩm: Cảnh sát bây giờ tài thật, mình chưa kịp đi báo, thì họ đã tóm cổ được bọn chúng rồi!

Bố cháu đâu?

Một cậu bé vô tình làm đổ cái xe chở ngô. Người hàng xóm nghe thấy tiếng động liền bảo: “Này, Willis, không sao đâu. Sang đây ăn cơm với bác rồi lát nữa bác lật lại xe cho”.
 
“Bác thật là tốt”, Willis trả lời. “Nhưng mà cháu sợ bố cháu không thích”.
 
“Vớ vẩn, sang đây”, người hàng xóm cào cuột. “Thôi được”, cậu bé nhận lời, “nhưng mà thể nào bố cháu cũng ghét”.
 
Sau bữa cơm thân mật, Willis cám ơn người hàng xóm tốt bụng và nói: “Cháu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà cháu biết bố cháu sẽ bực lắm”.
 
“Đồ ngốc”, người hàng xóm mỉm cười. “Thế bố cháu đang ở đâu?”
 
“Dưới cái xe ạ”.