Tưởng cô cũng vậy

Trong giờ sinh hoạt lớp cuối tuần, cô chủ nhiệm hỏi: - CuTí, em cho cô biết lý do tại sao thứ hai em không đi học? - Thưa cô, hôm đó mẹ giặt hết quần áo, nên em không có đồ mặc ạ! - Thế hôm thứ ba? - Thưa cô, em có đi ạ ! Nhưng đi ngang qua nhà cô, thấy quần áo cô phơi… tưởng cô cũng vậy, nên em quay về.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 836
  3. Tags: truong hoc

Không mất đi đâu được

Một gã trông bơ phờ tạt vào quán rượu hỏi:
 
- Tối hôm qua tôi ở đây phải không?
 
- Đúng đấy!
 
- Tôi tiêu hết bao nhiêu tiền?
 
- Khoảng 80 bảng.
 
- Ơn Chúa! Thế mà tôi cứ nghĩ là đánh rơi đâu mất số tiền đó.

Con vẹt mới

Một phụ nữ ðến một cửa hàng vật nuôi và ngay lập tức bị thu hút bởi một con vẹt xinh xắn. Biển giá trên chuồng ghi là 50 bảng Anh. “Tại sao lại ít vậy?”, bà hỏi ông chủ hàng.
“Tôi cần phải cho bà biết rằng con chim này từng sống ở một ổ ðiếm, nên ðôi khi nó nói những từ rất bậy bạ”, ông chủ trả lời.
Ngýời phụ nữ nghĩ một lúc rồi vẫn quyết ðịnh lấy con vẹt. Bà mang nó về nhà, treo trong phòng khách và chờ ðợi nó nói một ðiều gì ðó. Con chim nhìn quanh, nhìn bà, rồi cất tiếng: “Ngôi nhà mới, bà chủ mới”.
Ngýời phụ nữ hõi ngạc nhiên trýớc câu nói của nó rồi cũng tự nhủ: “Không tồi lắm”.
Khi 2 ðứa con của bà trở về từ trýờng học, con chim liền nói: “Ngôi nhà mới, bà chủ mới, các cô gái mới”. Ba mẹ con nghe thấy liền phá lên cýời. Lát sau ông chồng tên là Alex về ðến nhà.
Con vẹt nhìn thấy liền kêu to: “Xin chào, Alex”.


Mua thuốc

3 đứa trẻ vào một tiệm thuốc bắc 1 lượt. 
Ðứa thứ 1 mua 500 đồng cam thảo. Ông thầy thuốc bắc thang leo lên ì ạch bưng cái thấu ở tuốt trên kệ cao xuống. Bán xong, ông leo lên cất cái thấu trở lại chỗ cũ. 
Sau khi tính tiền, ông hỏi đứa thứ 2 mua cái gì 
– Dạ con mua 500 đồng cam thảo. 
Ông thầy bực mình, ì ạch leo lên lấy thấu cam thảo xuống. 
Sợ như lần trước, ông hỏi luôn đứa thứ 3: 
– Còn mày mua 500 đồng cam thảo luôn hả? 
Thằng nhỏ lắc đầu. Ông thầy yên chí, leo lên cất cái thấu cam thảo lên kệ rồi hỏi nó mua gì. 
Thằng bé nói: – Dạ ông bán cho con 1000 đồng cam thảo.

Vấp ngã

Một linh mục quá mệt mỏi vì thấy các giáo dân của mình cứ đến thú tội ngoại tình của họ nên trong một buổi giảng đạo ông nói:
 
-Nếu tôi còn nghe một người nữa đến thú tội ngoại tình, tôi sẽ không làm linh mục nữa!
 
Mọi người rất yêu mến vị linh mục nên họ quyết định sẽ không nói đến từ ngoại tình nữa mà thay bằng một từ quy ước chỉ có họ mới biết. Người nào lỡ phạm tội ngoại tình khi đến xưng tội sẽ nói là bị “vấp ngã”. Mọi việc sau đó đều tốt đẹp cho đến ngày vị linh mục qua đời vì tuổi già.
 
Khoảng một tuần sau, vị linh mục mới đến gặp ông Thị trưởng và tỏ vẻ rất lo lắng. Ông nói:
 
-Ông phải cho sửa chữa lại đường xá trong thị trấn mới được. Khi các giáo dân đến xưng tội, họ cứ nói về việc bị vấp ngã.
 
Ông Thị trưởng bắt đầu phá lên cười và biết rằng chưa ai nói cho vị linh mục mới biết về cái từ quy ước kia.
 
Vị linh mục bực tức nói:
 
-Tôi không hiểu ông cười cái gì. Tuần này vợ ông đã bị vấp ngã ba lần rồi đấy.

Nhận lỗi

Ông bố giận dữ hỏi ba đứa con trai:
 
- Thú thật đi, ban nãy đứa nào đứng trên kia đổ bô thẳng xuống sông?
 
Ba đứa im lặng. Ông bố tiếp:
 
- Chúng bay hãy nhớ lại chuyện ông Washington và cây anh đào. Bấy giờ, Washington cũng trạc tuổi chúng mày trót dại chặt cây anh đào, nhưng đã thú thật với ông bố. Điều đó khiến bố ông ta rất tự hào.
 
Nghe vậy, thằng bé thứ nhất liền thú nhận. Ông bố thở dài rồi cầm roi lên chuẩn bị vụt cho nó vài roi.
 
- Bố! – Thằng bé phản đối – Bố vừa kể chuyện Washington nhận lỗi thì được ông bố tha cơ mà!
 
- Đúng vậy, nhưng khi Washington chặt cây thì bố ông ta không ở trên cây.