Suy luận

Suy luận
Hai người đàn ông đi ngược chiều gặp nhau, một người hỏi: - Anh có thấy…? - Anh bị mất chiếc dép phải không ? - Phải ! - Dép da ? - Phải, đúng vậy. - Và không được mới lắm ? - Đúng rồi ! - Màu đen chứ gì ? - Vâng ! - Chiếc dép của chân trái ? - Chính xác! Ông thấy nó phải không, vui lòng cho tôi xin lại đi … - Ồ không, tôi không thấy nó đâu cả ! - Thế sao ông biết rõ ràng chiếc dép tôi mất như vậy ? - Tôi nhìn vào chiếc dép còn lại ông đang mang.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 985
  3. Tags: tong hop

Thế nào cũng phải chết

Có một anh chàng đi ra chợ thấy ai cũng mua hoặc bán cái gì đó. Nhìn lại mình thấy chẳng có cái gì để mua, cũng chẳng có cái gì để bán, liền chạy về nhà nghiền một cục gạch ra rồi gói thành từng gói nhỏ. Khi đem ra chợ, anh ta rao :
 
- Ai mua thuốc diệt muỗi không?
 
- Mọi người liền đổ xô đến mua, loáng một cái đã hết. Bỗng người cuối cùng quay lại hỏi anh ta: Thuốc này dùng như thế nào?
 
- Anh ta thản nhiên: Bà đem về nhà, bắt được con muỗi thì vạch mồm nó ra, cho thuốc này vào thì thế nào cũng chết.

Xé báo mới thì phí

Một anh chàng lên xe buýt và ngồi cạnh một cô gái trông rất dễ thương. Do sơ ý, anh ta để phát ra một tiếng "nổ" khá to. Sau vài phút im lặng ngượng ngùng, chàng trai tìm được lý do để dàn hòa với người đẹp:
 
- Cô làm ơn cho mượn tờ báo được không?
 
- Ồ, nó là tờ báo mới, nhưng tôi có thể cho anh... vài cái khăn giấy.

Chơi khó lính cứu hỏa

Anh chàng lính cứu hỏa nhận được điện thoại với tiếng kêu hốt hoảng: “Cháy! Cháy!”
- Ở đâu?
- Ở nhà tôi.
- Tôi hỏi địa điểm cháy ở đâu?
- Trong bếp.
- Biết rồi! Nhưng chúng tôi làm cách nào đến được nhà anh chứ?
- Thế các ông không có xe cứu hỏa sao?
- ?????

Nghèo đâu phải tội

Nghèo đâu phải tội
Vì nghèo nên hơn 30 tuổi đầu anh vẫn chưa có người yêu, tủi thân lắm.
Ngày ngày nhìn bọn trai trẻ nắm tay những cô gái xinh đẹp dạo phố mà mắt anh cay cay. Những cô gái xinh đẹp với áo dây, váy ngắn gợi cảm, phấn hồng phớt nhẹ, môi thoa son bóng mượt đến nao lòng.
Nghèo có phải là cái tội? Giá như giàu hơn một chút là anh có thể mua áo dây, váy ngắn và thỏi son đẹp như thế rồi.

Hỏi mãi thế

Ðồn rằng có một lần vua ngự tuần ra Thanh Hóa. Nghe nói con cháu Trạng Quỳnh vẫn còn, vua bèn cho đòi đến. Xiển vâng lệnh tới hầu. Vua hỏi:
- Trước khi Trạng chết có trối trăng lại điều chi không?
Xiển đáp: – Dạ có ạ!
Vua bảo: – Thế nhà ngươi hãy thuật lại lời Trạng trối trăng cho ta nghe.
- Dạ tâu Hoàng thượng, cố tôi trước khi từ trần chỉ trối lại có một câu thôi ạ!
- Một câu cũng được, cứ nói ta nghe.
- Dạ, nhưng tôi không dám nói ạ!
- Tại sao!
- Dạ, nói ra sợ Hoàng thượng không được vui lòng.
- Ðược cứ nói, dù câu nói ấy thế nào ta vẫn không bắt tội.
Xiển năm bảy lần từ chối, vua năm bảy lần gặng hỏi, sau cùng Xiển mới thưa:
- Dạ, tâu Hoàng thượng, ông tôi kể lại rằng: “Trước khi cố tôi nhắm mắt, con cháu xúm xít quanh giường hỏi cố tôi có dặn con cháu điều chi không. Nhưng cố tôi không trả lời. Con cháu không yên tâm, cứ gặng hỏi mãi, cố tôi chỉ quát lên một câu: “Hỏi cái mả cha bay hay sao mà hỏi mãi thế?”, rồi tắt thở.