Các giáo sư chữa cháy

Hiệu trưởng mời ba giảng viên gồm một giáo sư hóa học, một giáo sư vật lý và một giáo sư môn thống kê lên phòng giám hiệu. Ba người lên tới nơi thì hiệu trưởng có việc khẩn phải ra ngoài và họ phải ngồi chờ.
 
Một lát sau, ba vị giáo sư hoảng hốt nhận thấy sọt giấy vụn đang bốc cháy. Họ bèn bàn cách dập lửa.
 
Giáo sư vật lý nói:
 
- Tôi biết phương pháp xử lý. Chúng ta cần phải làm nguội các vật liệu xuống dưới nhiệt độ bắt lửa của nó và lửa sẽ không cháy nữa.
 
Giáo sư hóa học ngắt lời:
 
- Không, không. Tôi mới là người biết cách xử lý. Chúng ta cần phải cách ly ngọn lửa khỏi ôxy để phản ứng cháy ngừng hoạt động.
 
Trong khi hai giáo sư đang tranh luận xem nên dùng phương pháp của ai thì họ thấy giáo sư thống kê chạy quanh phòng và đốt lên những đám cháy mới. Kinh hoàng, họ kêu lên:
 
- Ông đang làm gì vậy?
 
- Hãy dập tắt các đống lửa này theo cách của từng người và chúng ta sẽ so sánh, phân tích và tìm ra phương pháp thích hợp nhất! - Nhà thống kê học đáp.


Cá độ

Trong thời kỳ suy thoái kinh tế, một anh chàng vào quán rượu nói với chủ quán, gọi rượu đãi tất cả mọi người ở đó.
 
Chủ quán đáp lời:
 
- Được thôi, nhưng chúng ta đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Tôi muốn nhìn thấy tiền của anh trước.
 
Anh chàng liền rút ra một nắm tiền đặt lên quầy. Không thể tin vào mắt mình, ông chủ tiệm hỏi:
 
- Anh lấy số tiền đó ở đâu vậy?
 
- Tôi là một tay cá độ chuyên nghiệp! – Anh ta trả lời.
 
- Làm sao có chuyện đó được. Khi cá cược luôn chỉ có 50% cơ hội thắng độ, đúng không?
 
- Tôi chỉ cá độ những gì tôi tin chắc sẽ thắng thôi! Anh chàng bình thản nói
 
- Ví dụ?
 
- Ví dụ nhé, tôi cá với ông 50 đôla rằng tôi có thể cắn được mắt phải của tôi.
 
Ông chủ quán nghĩ ngợi một lúc rồi nhận lời.
 
Anh chàng nọ lôi con mắt giả của anh ta và cắn.
 
- Trời ơi! Anh lừa tôi à? – Ông chủ quán vừa nói vừa đau khổ rút tiền đưa cho anh chàng.
 
- Được rồi, tôi cho ông một cơ hội khác: Tôi cá với ông 50 đôla nữa rằng tôi có thể cắn mắt trái của tôi.
 
Ông chủ lại suy nghĩ một lúc rồi quyết định:
 
- OK! Anh không bị mù. Tôi đã quan sát anh đi vào đây. Tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này.
 
Anh chàng kia lôi hàm răng giả cắn mắt trái.
 
- Anh lại lừa tôi một lần nữa rồi! – Ông chủ quán cay cú.
 
- Đó là cách tôi kiếm được tiền đó ông bạn. Thôi, tôi chỉ lấy của ông một chai scotch thay vì những số tiền thắng cược.
 
Cầm chai rượu trên tay, anh ta đi về phía cuối phòng, cả buổi tối anh ta vui vẻ đánh bạc với một số người địa phương. Sau vài giờ đánh bạc và uống rượu anh ta quay trở lại quầy. Lúc này anh chàng đã say khướt, lè nhè nói:
 
- Ông chủ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, tôi cá với ông 500 đôla rằng tôi có thể đứng trên cái quầy này chỉ với một chân, và tè vào chai whiskey trên giá đằng sau ông mà không bị rơi ra một giọt nào.
 
Ông chủ quán lần này chắc mẩm thắng cược vì thấy anh kia thậm chí không thể đứng vững với cả hai chân, nữa là một:
 
- Thôi được tôi chấp nhận cá với anh.
 
Anh chàng lúc này liền đứng lên quầy bằng một chân bắt đầu tè. Anh ta “tưới” vào tất cả mọi chỗ, cả người chủ quán, cả quầy bar và cả vào anh ta nữa nhưng không hề một giọt nào vào được chai whiskey kia.
 
Ông chủ quán hớn hở vừa cười vừa nói:
 
- Này cậu, cậu nợ tôi 500 đôla nhé!
 
- Đúng vậy! Nhưng tôi vừa mới cá với đám người ở góc đằng kia 1.000 USD rằng tôi có thể vừa tè lên người ông, lên quầy bar mà vẫn có thể làm ông cười sung sướng được đấy

20 năm trước

Bộ trưởng Giáo dục về thăm trường cũ, ông muốn thăm căn phòng trong KTX mà ông đã ở cách đây 20 năm. Trong căn phòng này hiện có một sinh viên đang ở.
 
Ông vào phòng và thốt lên:
- ồ vẫn cái bàn ta từng ngồi học 20 năm trước. Vẫn cái giường ta từng ngủ 20 năm trước. Ôi, vẫn cái tủ ta treo quần áo 20 năm trước.
 
Và ông mở tủ ra, trong tủ có một cô đang ngồi mà không có mảnh vải che thân. Chú sinh viên vội nói:
- Ðây là bà chị họ em mới ở quê ra.
 
- Chà, chú em giải thích giống hệt ta 20 năm trước!

Không biết ai cầm lái

Hai người say rượu nói với nhau: “Mày phóng vừa thôi, tao chưa muốn chết đâu”.
 
Người kia ngạc nhiên:
 
- Ủa tao tưởng mày lái! Nãy giờ sợ muốn chết mà không dám nói.
 
- !!!!!

Con vẹt

Mary nuôi một con vẹt biết nói. Con này khá ma lanh. Một hôm cô nàng đi tắm mà quên đóng cửa, con vẹt ngó vô phòng tắm rồi la lên oai oái:
_ Thấy hết rồi nhe! thấy hết rồi nhe!
Mary nổi sùng, chạy ra vặt sạch lông con vẹt cho chừa cái tật nói bậy.
Mấy hôm sau, có ông khách đầu hói tới nhà Mary chơi. Con vẹt nhìn cái đầu hói của ông khách rồi rụt rè hỏi:
_ Ê, thấy hết rồi phải không?