Cá độ

Trong thời kỳ suy thoái kinh tế, một anh chàng vào quán rượu nói với chủ quán, gọi rượu đãi tất cả mọi người ở đó. Chủ quán đáp lời: - Được thôi, nhưng chúng ta đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Tôi muốn nhìn thấy tiền của anh trước. Anh chàng liền rút ra một nắm tiền đặt lên quầy. Không thể tin vào mắt mình, ông chủ tiệm hỏi: - Anh lấy số tiền đó ở đâu vậy? - Tôi là một tay cá độ chuyên nghiệp! – Anh ta trả lời. - Làm sao có chuyện đó được. Khi cá cược luôn chỉ có 50% cơ hội thắng độ, đúng không? - Tôi chỉ cá độ những gì tôi tin chắc sẽ thắng thôi! Anh chàng bình thản nói - Ví dụ? - Ví dụ nhé, tôi cá với ông 50 đôla rằng tôi có thể cắn được mắt phải của tôi. Ông chủ quán nghĩ ngợi một lúc rồi nhận lời. Anh chàng nọ lôi con mắt giả của anh ta và cắn. - Trời ơi! Anh lừa tôi à? – Ông chủ quán vừa nói vừa đau khổ rút tiền đưa cho anh chàng. - Được rồi, tôi cho ông một cơ hội khác: Tôi cá với ông 50 đôla nữa rằng tôi có thể cắn mắt trái của tôi. Ông chủ lại suy nghĩ một lúc rồi quyết định: - OK! Anh không bị mù. Tôi đã quan sát anh đi vào đây. Tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này. Anh chàng kia lôi hàm răng giả cắn mắt trái. - Anh lại lừa tôi một lần nữa rồi! – Ông chủ quán cay cú. - Đó là cách tôi kiếm được tiền đó ông bạn. Thôi, tôi chỉ lấy của ông một chai scotch thay vì những số tiền thắng cược. Cầm chai rượu trên tay, anh ta đi về phía cuối phòng, cả buổi tối anh ta vui vẻ đánh bạc với một số người địa phương. Sau vài giờ đánh bạc và uống rượu anh ta quay trở lại quầy. Lúc này anh chàng đã say khướt, lè nhè nói: - Ông chủ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, tôi cá với ông 500 đôla rằng tôi có thể đứng trên cái quầy này chỉ với một chân, và tè vào chai whiskey trên giá đằng sau ông mà không bị rơi ra một giọt nào. Ông chủ quán lần này chắc mẩm thắng cược vì thấy anh kia thậm chí không thể đứng vững với cả hai chân, nữa là một: - Thôi được tôi chấp nhận cá với anh. Anh chàng lúc này liền đứng lên quầy bằng một chân bắt đầu tè. Anh ta “tưới” vào tất cả mọi chỗ, cả người chủ quán, cả quầy bar và cả vào anh ta nữa nhưng không hề một giọt nào vào được chai whiskey kia. Ông chủ quán hớn hở vừa cười vừa nói: - Này cậu, cậu nợ tôi 500 đôla nhé! - Đúng vậy! Nhưng tôi vừa mới cá với đám người ở góc đằng kia 1.000 USD rằng tôi có thể vừa tè lên người ông, lên quầy bar mà vẫn có thể làm ông cười sung sướng được đấy
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 1024
  3. Tags: tong hop

Những tấm thiệp khó đỡ

Thiệp xin lỗi:
Lốp xe của tôi bị mắc kẹt. Tôi cứ tưởng là nó bị nổ lốp. Khi kiểm tra lốp xe, tôi nhìn thấy con mèo của bạn. Tôi rất tiếc...
 
Thiệp chia buồn, cảm thông:
Được tin vợ đã bỏ anh ra đi, hẳn là anh thất vọng lớn lắm. Nhưng anh cũng đừng quá lo lắng gì chuyện nhỏ đó... Cô ấy mới chuyển đến sống chỗ tôi ấy mà.
 
Thiệp nhớ lại một thời:
Hãy nhìn lại những năm tháng chúng mình bên nhau, anh không thể dừng nghĩ đến những năm tháng ấy. Trong lòng anh luôn tự nhủ... “quái quỷ thật, không hiểu lúc đó mình suy nghĩ thế nào”?
 
Thiệp bày tỏ:
Anh luôn mong mỏi có một người để yêu thương chăm sóc, và sau khi anh gặp em, em làm anh bỏ hẳn ý muốn này.
 
Thiệp tạ ơn:
Phải công nhận rằng, em chính là người dẫn dắt anh đến gần với tôn giáo. Chưa lúc nào anh tin là có địa ngục cho đến khi gặp em.
 
Thiệp giãi bày:
Mỗi ngày trôi qua, anh lại thấy mình còn thật may mắn biết bao, vì em đã không có mặt ở đây để phá nát ngày này của anh.
 
Thiệp mắng chửi:
Anh đã biết ngày này rồi sẽ đến. Em đã bỏ anh đi theo thằng bạn thân nhất của anh... Anh đã mua mấy thứ cho cả nó và em. Chúng là dây xích, rọ mõm, đồ chơi hình cục xương và bả nữa...
 
Thiệp chia tay:
Chúng ta từng là bạn bè thân thiết của nhau từ rất lâu... Vậy nên anh muốn nhắc lại: chúng ta kết thúc nó từ hôm nay.
 
Thiệp nhớ nhung:
Anh rất khốn khổ khi không có em... bởi vì mọi thứ vẫn giống y như khi có em ở đây.
 
Thiệp biết ơn sâu sắc:
Bạn thực là một người bạn quá tốt với tôi, khi hai ta cùng ở trên một con thuyền đang chìm chỉ với một chiếc áo phao... Sau này, tôi sẽ luôn nghĩ về bạn và nhớ bạn khủng khiếp đấy.

Cha nào con nấy

Tom đi học muộn, bèn lẻn vào lớp nhưng không may bị cô giáo phát hiện: “Tom, sao em cứ phải lén lút như thế? Em cứ vào lớp đàng hoàng như bố em vào nhà xem nào!”.
Tom vâng lời, xin lỗi cô giáo trước rồi đi ra ngoài, đóng cửa lớp học lại.
Một lúc sau bỗng… “rầm” một tiếng lớn. Tom đã dùng chân đạp tung cánh cửa và loạng choạng đi vào, chỉ tay vào mặt cô giáo, giọng lè nhè:
- Con mụ kia, lại không mở cửa cho ông à?

Trễ rồi

Một chuyện kỳ lạ xảy ra, cả Bill Clinton và Giáo hoàng cùng chết một lúc nhưng ở hai nơi khác biệt. Khi họ đứng trước cổng thiên đàng để chờ phán xét, Thánh Peter nói với Bill “Chào mừng con của ta đã đến thiên đường, hãy vào đây”, và với Giáo hoàng, “Ta không biết ngươi là ai, cho nên ngươi sẽ mãi mãi bị nguyền rủa và thuộc về địa ngục.”
 
Khi Giáo hoàng tới địa ngục, ông ta yêu cầu được nói chuyện với Chúa, và hỏi rằng tại sao ông ta bị đưa tới địa ngục còn Bill Clinton được ở lại trú ngụ tại thiên đường. Khi Chúa phát hiện ra sự nhầm lẫn tai hại, ngài liền lập tức đổi chỗ hai người. Khi họ đang trên đường chuyển chỗ thì Giáo hoàng và Bill Clinton gặp nhau., Giáo hoàng nói với Bill, “Ta rất vui lòng vì họ đã sửa chữa lại sai lầm, ta đã luôn luôn muốn gặp Ðức Mẹ đồng trinh Mary.” 
 
Bill đáp, “Quá trễ rồi”.

Bợm nhậu đón xuân

Bợm nhậu đón xuân
Một người tới dự buổi họp mặt cuối năm, mọi người mời anh ta:
 
- Anh dùng một ly nhé?
 
- Không, tôi phải lái xe.
 
- Vậy sao anh không để xe ở nhà?
 
- Lúc đầu tôi cũng tính vậy, nhưng sợ tới trễ chẳng còn gì mà uống nữa.

Phát kiến vĩ đại

Vị giáo sư nọ tiến hành một nghiên cứu rất quan trọng. Ông huấn luyện một con bọ chét hiểu và thực hiện được mệnh lệnh khi ông hô "Nhảy!".
 
Ở giai đoạn đầu của cuộc thí nghiệm, nhà khoa học cắt bỏ một chân của con bọ chét rồi ra lệnh cho nó nhảy. Con côn trùng nhỏ bé tuân lệnh. Nhà khoa học liền ghi vào sổ tay: "Sau khi bỏ đi một chân, các cơ quan của bọ chét vẫn hoạt động bình thường".
 
Tiếp đó, nhà bác học cắt bớt một chân nữa của con bọ chét và ra lệnh: "Nhảy!". Con bọ vẫn nhảy lên và ông giáo sư hài lòng ghi vào sổ: "Sau khi bỏ đi hai chân, các cơ quan của bọ chét vẫn hoạt động bình thường".
 
Ở giai đoạn kế, nhà khoa học chỉ để lại cho con bọ chét một chân và ra lệnh cho nó nhảy. Con vật vẫn bật lên như bình thường và người huấn luyện của nó ghi vào sổ: "Các cơ quan của bọ chét hoạt động bình thường khi nó chỉ còn một chân".
 
Cuối cùng, ông giáo sư cắt nốt chân còn lại của bọ chét và ra lệnh cho nó nhảy. Con côn trùng nằm bất động. Nhà khoa học lặp lại thí nghiệm nhiều lần và lần nào cũng cho kết quả tương tự. Ông đi đến kết luận: "Khi bị cắt bỏ hết chân, bọ chét mất khả năng nghe".