Sai lầm của bác sỹ

Hai thầy thuốc lâu năm hàn huyên trong giờ giải lao bên lề hội nghị khoa học: - Lần đầu tiên trong đời tôi đã phạm sai lầm nghiệp vụ nghiêm trọng. – Một người thổ lộ với giọng chán chường. - Thì cứ bình tâm kể lại vụ việc xem sao! – Người đồng nghiệp động viên. - Tôi chữa khỏi cho một bệnh nhân chỉ sau một lần khám duy nhất, mà đâu biết ông ta là triệu phú.
  1. Ngày đăng: 26/02/2016
  2. Lượt xem: 760
  3. Tags: cong viec

Hỏi giờ ...

Có 1 anh chàng cà lăm đi xe buýt, 1 lúc sau anh hỏi người kế bên: 
- Mấy…mấy..giờ..rồ.i..anh? 
Anh chàng kia không nói gì, chỉ đưa đồng hồ cho anh chàng cà lăm xem. 
Một lúc sau vẫn câu hỏi cũ, anh chàng này vẫn không nói gì chỉ đưa đồng hồ cho anh cà lăm xem. 
Khi anh cà lăm xuống xe, 1 cụ già nói với anh: 
- Tại sao anh lại xem thường người ta như vậy? Hỏi mà anh không trả lời. 
Anh chàng mới trả lời: 
Tạ..i..tui…cũ..ng…cà…cà..lă…m…nếu…nếu…tu..i…tui…trả..lờ..i…nó…nó…tưởng…tui…tui…chọc…nó…nó…đánh…đánh…tui…thì….thì sao?????

Không mất đi đâu được

Một gã trông bơ phờ tạt vào quán rượu hỏi:
 
- Tối hôm qua tôi ở đây phải không?
 
- Đúng đấy!
 
- Tôi tiêu hết bao nhiêu tiền?
 
- Khoảng 80 bảng.
 
- Ơn Chúa! Thế mà tôi cứ nghĩ là đánh rơi đâu mất số tiền đó.

Khó giải thích

Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.

Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.

Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:

- Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?


Hiểu phụ nữ

Một người đàn ông đang đi dạo trên bãi biển, tình cờ thấy một cái lọ. Người đàn ông này nhìn quanh nhưng không thấy ai cả bèn mở nắp lọ ra. Từ trong lọ một vị thần xuất hiện và cảm ơn người đàn ông nọ vì nhờ ông mà vị thần này đã được thoát ra ngoài.
 
Vị thần nói, "Ðể đáp lại lòng tốt của ông tôi sẽ ban cho ông một điều ước, nhưng chỉ một mà thôi nhé". Sau một phút suy nghĩ, người đàn ông nọ nói "Trước giờ tôi luôn luôn ao ước đến đảo Hawaii một chuyến nhưng tôi đã không thể, tôi sợ đi máy bay và thuyền lắm vì nó làm cho tôi mệt và sợ hãi. Vì thế tôi mong sao có được một con đường đi từ đây đến Hawaii."
 
Sau vài phút suy nghĩ, vị thần này nói "Không, tôi nghĩ là tôi không thể làm được điều đó, tôi chỉ nghĩ đến tất cả những công việc liên quan với những cái cột chống đỡ cái đường cao tốc và để chạm tới đáy đại dương thì cái cột này phải dài bao nhiêu. Nghĩ về tất cả những vỉa hè mà mà sẽ cần đến. Không, điều đó đã yêu cầu quá nhiều."
 
Người đàn ông suy nghĩ một phút rồi nói tiếp với vị thần, "Có một điều khác mà tôi luôn luôn mong ước. Tôi ao ước có thể hiểu được phụ nữ. Vậy thì làm gì để họ cười và làm gì để họ có thể khóc, tại sao tính khí của họ lại thất thường như thế, tại sao đối với họ lại quá khó để hòa thuận với họ? Điều cơ bản là cái gì làm cho họ biểu hiện như thế?"
 
Vị thần này đắn đo một lúc rồi nói "Như thế, ông muốn con đường đến Hawaii hai làn hay bốn làn xe?"

Cách mượn đồ hàng xóm

Cứ mỗi lần người đàn ông nhà bên đến gõ cửa nhà Robinson là y như rằng ông ta sẽ mượn một thứ gì đó.
- Lần này ông ta sẽ không có cơ hội mượn được thứ gì nữa đâu – Robinson lẩm bẩm nói với vợ – Xem đây này.
- Ơ, tôi tự hỏi không biết sáng nay anh có dùng cái cưa máy hay không? – Người hàng xóm bắt đầu.
- Ôi, tôi rất tiếc – Robinson nói – Nhưng thật sự thì cả ngày hôm nay tôi phải dùng đến nó rồi.
- Nếu vậy thì anh sẽ không cần những cây gậy chơi gôn đâu nhỉ, anh có phiền nếu tôi mượn chúng không? – Người hàng xóm hỏi.