Nhà giàu khổ lắm

Một lão nhà giàu, vừa buôn bán, vừa cho vay, bóp nặn từng xu, nhưng lại cứ làm ra vẻ không thích giàu sang. Một hôm, lão ngồi than thở với bạn: - Nhiều của cũng chẳng làm gì! Của càng nhiều càng khổ thân mà thôi. Người bạn mới bảo: - Tôi chỉ thấy thiên hạ mong có của, có ít thì mong được nhiều, có nhiều lại mong nhiều hơn, chứ chứ thấy ai phàn nàn như ông bao giờ. Hay nếu ông thấy khổ quá thì chia bớt cho tôi. Lão nhà giàu vội từ chối: - Ấy chết! Tôi đâu dám thế! Tôi có của đã lấy làm khổ rồi, đâu dám làm khổ lây đến ông!…
  1. Ngày đăng: 17/02/2016
  2. Lượt xem: 874
  3. Tags: tong hop

Không có gì cả

Một phụ nữ bước vào tiệm tạp hóa và hỏi chủ cửa hàng:
 
- Ông có sổ tay loại nhỏ không?
 
- Xin lỗi bà! – Chủ tiệm đáp – Chúng tôi vừa hết hàng xong.
 
Người phụ nữ nhún vai, hỏi tiếp:
 
- Thế ông có bút chì kỹ thuật không?
 
- Không, loại đó chúng tôi không nhập – Chủ tiệm trả lời.
 
Đột nhiên, người phụ nữ cảm thấy đói bụng. Bà ta hỏi:
 
- Thế ông có bánh ngọt Doritos hay Nachos không?
 
Chủ tiệm nhún vai:
 
- Xin lỗi! Không có nốt thưa bà!
 
- Ôi Chúa ơi! – Người phụ nữ kêu lên – Nếu cái gì cũng không có như vậy thì ông đóng quách cửa tiệm lại cho rồi.
 
Chủ tiệm thản nhiên:
 
- Không có chìa khóa, thưa bà

Trễ rồi

Một chuyện kỳ lạ xảy ra, cả Bill Clinton và Giáo hoàng cùng chết một lúc nhưng ở hai nơi khác biệt. Khi họ đứng trước cổng thiên đàng để chờ phán xét, Thánh Peter nói với Bill “Chào mừng con của ta đã đến thiên đường, hãy vào đây”, và với Giáo hoàng, “Ta không biết ngươi là ai, cho nên ngươi sẽ mãi mãi bị nguyền rủa và thuộc về địa ngục.”
 
Khi Giáo hoàng tới địa ngục, ông ta yêu cầu được nói chuyện với Chúa, và hỏi rằng tại sao ông ta bị đưa tới địa ngục còn Bill Clinton được ở lại trú ngụ tại thiên đường. Khi Chúa phát hiện ra sự nhầm lẫn tai hại, ngài liền lập tức đổi chỗ hai người. Khi họ đang trên đường chuyển chỗ thì Giáo hoàng và Bill Clinton gặp nhau., Giáo hoàng nói với Bill, “Ta rất vui lòng vì họ đã sửa chữa lại sai lầm, ta đã luôn luôn muốn gặp Ðức Mẹ đồng trinh Mary.” 
 
Bill đáp, “Quá trễ rồi”.

Nghèo đâu phải tội

Nghèo đâu phải tội
Vì nghèo nên hơn 30 tuổi đầu anh vẫn chưa có người yêu, tủi thân lắm.
Ngày ngày nhìn bọn trai trẻ nắm tay những cô gái xinh đẹp dạo phố mà mắt anh cay cay. Những cô gái xinh đẹp với áo dây, váy ngắn gợi cảm, phấn hồng phớt nhẹ, môi thoa son bóng mượt đến nao lòng.
Nghèo có phải là cái tội? Giá như giàu hơn một chút là anh có thể mua áo dây, váy ngắn và thỏi son đẹp như thế rồi.

Mới sinh ra đã giống đô đốc

Con gái một vị đô đốc hải quân sinh con trai. Bận tập trận, ông này sai viên cận vệ về thăm cháu ngoại. Trở ra hạm đội, anh ta báo cáo với sếp:
- Thưa ngài, cậu bé giống hệt ngài ạ!
- Tả vài nét chính xem sao?
- Dạ... hói... tròn ủm... chả biết gì hết nhưng gào thét rất to...

Mánh thôi mà

Nhà văn Mỹ đến nói chuyện tại một trường đại học ở Nhật, thông qua người phiên dịch. Ông kể liền mạch một câu chuyện vui khá dài rồi dừng lại để anh thông ngôn làm việc. Diễn giả rất ngạc nhiên trước việc anh ta chỉ nói có vài câu mà tất cả sinh viên đều cười ồ lên. Lúc kết thúc bài nói, nhà văn cảm ơn anh chàng kia vì đã dịch rất giỏi. Ông hỏi:
 
- Làm thế nào mà chỉ vài lời thôi anh đã chuyển cả một chuyện cười dài như vậy sang tiếng Nhật?
 
- Tôi không thuật lại câu chuyện mà chỉ nói với họ là ngài vừa kể một câu chuyện cười, đề nghị cả hội trường cười to lên.