Trước cửa hiệu thuốc tây, người xếp hàng dài dằng dặc, nhẫn nại nhích lên từng bước một. Bỗng 1 người đàn ông xuất hiện, bộ dạng hớt hải, quần áo xộc xệch chen lên phía trước, miệng liên tục nói: “Xin lỗi, cho tôi qua, gấp lắm rồi, người nhà đang nằm chờ”. Mọi người tỏ vẻ thông cảm và dạt ra để ông ta lên trước. Đến nơi, ông này hổn hển nói với cô bán thuốc: “Chị làm ơn bán gấp cho tôi hai…bao cao su”…
Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.
Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.
Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:
- Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?
Một ngýời ðàn ông ðến ðồn cảnh sát.
- Thýa ông thanh tra, tôi xin trình báo là vợ tôi bị mất tích. Cách ðây một tuần, cô ấy dắt chó ði dạo và từ ðó không thấy về.
- Ông có thể tả qua vợ ông ðýợc không?
- Cô ấy tóc vàng, mà không hình nhý tóc ðỏ. Không cao lắm, nhýng hình nhý cũng không phải thấp. Mắt cô ấy màu xanh lõ, xanh lá cây thì ðúng hõn.
- Thôi ðýợc rồi, thế con chó của ông giống gì, có to không?
- À, giống Bri. Nó cao 65 cm, lông mày hung nhạt, mũi ðen, mắt màu hạt dẻ sẫm, có một vết sẹo nhỏ dýới cằm, nó ðeo một miếng thẻ mang số ZA 3823976