Thuyền trưởng dũng cảm

Thuyền trưởng Bravado là người rất dũng cảm. Chiều nọ, khi một chiếc tàu cướp biển đang tiến đến gần, ông quátto với đám thủy thủ run rẩy: - Mang cho ta cái áo màu đỏ! Mặc chiếc áo đỏ, ông lao vào cuộc huyết chiến,bọn hải tặc thua chạy. Các thủy thủ khâm phục hỏi: - Tại sao ngài lại mặc áo đỏ trong trận đánh? - Để khi ta chảy máu, kẻ thù không biết và cáccậu cũng vững tâm chiến đấu. Bình minh hôm sau, 10 chiếc tàu cướp kéo đến vâylấy con tàu khốn khổ. Thuyền trưởng Bravado bình tĩnh ra lệnh: - Hãy lấy cho ta chiếc quần màu sậm!
  1. Ngày đăng: 13/11/2015
  2. Lượt xem: 749
  3. Tags: tong hop

Dẫm chết vịt

Ba cô gái bị tai nạn, lên tới của thiên đường thì gặp thánh Pie. Ông này dẫn các cô vào vườn thiên đường cực đẹp nhưng vịt con đi lại kín cả vườn. Ông bảo: "Ai mà dẫm phải vịt thì sẽ bị trừng phạt rất nặng". Nói xong ông bỏ đi.

Được một lúc thì cô thứ nhất dẫm bép một cái, chết một con vịt. Thánh Pie hiện ra tức thì, dắt theo một người đàn ông cực xấu và nói: "Đây là hình phạt dành cho con, con phải sống với hắn".

Hai cô còn lại sợ vãi đái nên cẩn thận lắm. Nhưng không ăn thua, một lúc sau cô thứ 2 làm bép một cái nữa, thế là Pie hiện và với một người còn xấu hơn lúc nãy.

Cô thứ ba run như cầy sấy, đi dò dẫm từng bước một. Mãi chả dẫm chết con vịt nào. Cô dừng chân nghỉ, thở phào nhẹ nhõm. Thánh Pie hiện ra cùng với một chàng trai tuyệt đẹp và đưa chàng cho cô. Cô hạnh phúc lắm. Còn chàng trai mặt cau có bực bội: "Tức quá đi, đã cẩn thận thế rồi mà vẫn dẫm chết vịt".


Lần đầu tiên

Đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi nằm xuống, các cơ bắp căng cứng. Tôi đẩy anh ấy ra và cố tìm một câu xin lỗi, nhưng anh ta không chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Anh ấy hỏi tôi có sợ không và tôi lắc đầu một cách dũng cảm.
Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Ngay cú đầu tiên ngón tay anh ấy đã chạm đúng điểm cần thiết. Anh ấy tiến sâu hơn và tôi run rẩy toàn thân. Toàn cơ thể tôi căng thẳng chờ đợi nhưng anh ấy thật sự dịu dàng như anh ấy đã hứa với tôi.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tôi hãy tin anh ấy. Anh ấy đã làm nhiều lần trước đây rồi. Nụ cười dễ thương của anh ấy làm tôi bớt căng thẳng và tôi mở ra cho anh ấy có thể vào một cách dễ dàng.
Tôi nài xin anh ấy nhanh chóng hơn nhưng anh ấy vẫn cứ từ từ chuẩn bị để cho tôi ít đau đớn nhất. Và anh ấy tiến vào gần hơn, sâu hơn ... còn tôi cảm thấy sự đau đớn dâng tràn và chạy khắp thân thể, và dường như một tia máu đỏ chảy ra khi anh đẩy mạnh vào.
Anh ấy nhìn tôi lo lắng và hỏi có đau lắm không? Mắt tôi rưng rưng nhưng lắc đầu và nói anh ấy cứ tiếp tục.
Anh ấy thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này tôi đã tê liệt hoàn toàn và có thể cảm thấy anh ấy bên trong tôi ... Sau một vài giây phút tê liệt, tôi thấy điều gì đó cháy bỏng bùng lên và anh ấy lấy nó ra.
Tôi nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì nó đã xong. Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười ấm áp và nói với tôi rằng tôi thật là ngoan cường từ trước đến nay chưa hề thấy.
Tôi mỉm cười và cảm ơn anh. Anh quả là một nha sĩ giỏi. Lần đầu tiên tôi đi nhổ răng là như vậy đó.

Xin thêm phấn

Một buổi sáng đầu năm, một người nông dân ở làng nọ gặp cha xứ trông coi địa phận mình.
 
- Thưa cha ạ! – Người nông dân nói.
 
Cha xứ trả lời:
 
- Chào thằng con của quỷ sa tăng!
 
- Thưa cha, xin cha ban phước lành cho con, vì đêm qua con mơ thấy… Người nông dân đang nói cha xứ ngắt lời:
 
- Tôi không quan tâm tới những giấc mơ của kẻ khác.
 
- Dạ, nhưng con mơ thấy những điều về cha.
 
- Thật vậy sao, thế anh kể đi.
 
- Thưa cha, con mơ thấy con chết và đang đi lên thiên đàng.
 
- Lên thiên đàng- Cha xứ kêu lên- Anh không bao giờ lên thiên đàng được, anh có bao giờ đi lễ nhà thờ đâu.
 
- Lạy cha, thật ạ, con đi lên thiên đàng thật. Con thấy một cái thang rất dài và một thiên thần đứng dưới chân thang.
 
Thiên thần đưa cho con một cục phấn rất to và bảo con: “Mỗi bước lên cầu thang, phải đánh một dấu thập, mỗi dấu chữ thập ấy là tội lỗi mà con đã phạm ở trần gian. Khi nào thấy hết tội thì mới thôi làm dấu mà cứ thế tiếp tục leo lên”.
 
Sau khi con đã đánh được rất nhiều dấu và leo lên khá xa. Thì con trông thấy một người đàn ông từ trên đi xuống, con rất ngạc nhiên, vì người ấy chính là cha.
 
- Là tôi, tại sao cũng đang ở đấy. Tại sao tôi lại đi xuống?
 
- Thưa cha, đấy là điều mà con ngạc nhiên. Con đã hỏi cha và cha trả lời: “Tao xuống xin thêm phấn”

Ý của tác giả

Các thầy cô dạy văn của bạn có chắc là điều họ nghĩ là ý của tác giả khi ổng viết cái đó không? Ai mà biết được.
Ví dụ khi tác giả viết: “Cái rèm màu xanh.”
Điều thầy cô nghĩ: “Cái rèm thể hiện nỗi buồn mênh mang và sự bất lực của ông trong hoàn cảnh đó.”
Ý của tác giả: “Cái rèm xanh vãi.”

giàu

- Lâu quá không gặp, làm ăn sao rồi mày?
- Nói chung ngày nào cũng thấy mấy triệu lởn vởn trước mặt.
- Nghề gì bảnh thế?
- Nghề này… ớn lắm!
- Buôn lậu hả?
- Không, chăn bò!