Thuyền trưởng dũng cảm

Thuyền trưởng Bravado là người rất dũng cảm. Chiều nọ, khi một chiếc tàu cướp biển đang tiến đến gần, ông quátto với đám thủy thủ run rẩy: - Mang cho ta cái áo màu đỏ! Mặc chiếc áo đỏ, ông lao vào cuộc huyết chiến,bọn hải tặc thua chạy. Các thủy thủ khâm phục hỏi: - Tại sao ngài lại mặc áo đỏ trong trận đánh? - Để khi ta chảy máu, kẻ thù không biết và cáccậu cũng vững tâm chiến đấu. Bình minh hôm sau, 10 chiếc tàu cướp kéo đến vâylấy con tàu khốn khổ. Thuyền trưởng Bravado bình tĩnh ra lệnh: - Hãy lấy cho ta chiếc quần màu sậm!
  1. Ngày đăng: 13/11/2015
  2. Lượt xem: 683
  3. Tags: tong hop

Cẩn thận vẫn hơn

Một ông cụ vào nhà ga xe lửa trong làng và đi đến quầy vé, hỏi nhân viên nhà ga :
 
- Này cậu, chuyến tàu 3g10 đã đi chưa ?
 
- Ðã rời ga cách đây 15 phút.
 
- Còn bao lâu nữa chuyến 4g mới đến ?
 
- Còn lâu lắm.
 
- Vậy trước đó còn chuyến tàu khách nào không ?
 
- Không.
 
- Tàu chở hàng ?
 
- Không.
 
- Không có chuyến nào hết ?
 
- Hoàn toàn không ?
 
- Anh có chắc không ?
 
- Chắc chứ ! – nhân viên bán vé nổi nóng.
 
- Vậy thì, mình ơi – ông quay sang gọi bà vợ – bây giờ chúng ta có thể đi ngang qua đường ray được rồi.

Thờ ơ

Bush và Powell đang ngồi trong quán bar. Một anh chàng bước vào và hỏi người bồi, “Có phải Bush và Powel đó ko?”. Người phục vụ đáp, “Đúng, họ đấy”.
 
Thế là anh chàng kia bước đến và nói, “Xin chào. Các ngài đang làm gì vậy?”
 
Bush nói, “Chúng tôi đang chuẩn bị kế hoạch Chiến tranh thế giới thứ III”.
 
Anh chàng kia hỏi, “Thật thế à? Điều gì sẽ xảy ra vậy?”
 
Bush nói, “Chúng tôi sẽ giết 10 triệu người Afganistan và một người sửa xe đạp.”
 
Anh chàng kia la lên, “Tại sao các ngài lại giết một người sửa xe đạp?!”
 
Bush quay sang Powel và nói, “Thấy chưa, tôi đã bảo ông là không ai lo lắng cho 10 triệu người Afganistan kia đâu mà!”

Khoẻ

Trên một chuyến tàu, cuộc trò chuyện chuyển sang nói về những thói quen tốt và xấu trong việc gìn giữ sức khỏe. Một anh chàng béo tốt hồng hào thao thao bất tuyệt về đề tài này.
 
- Hãy nhìn tôi đây! – Anh ta nói. – Chưa bao giờ tôi bị ốm cả, và tất cả là do ăn uống đơn giản.
 
- ???
 
- Tại sao ư? Thưa các ông! – Anh ta tiếp. Từ lúc 20 tuổi cho đến 40 tôi sống một cuộc sống hết sức đơn giản bình thường – không muộn giờ, không quá độ. Mọi ngày, kể cả mùa đông và mùa hè, tôi thường ngủ từ khoảng 9 giờ tối và thức dậy vào 5 giờ sáng. Tôi làm việc từ 8 giờ sáng tới 1 giờ chiều, rồi ăn trưa – một bữa trưa thanh đạm. Tiếp đó là nửa tiếng nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục 4 giờ làm việc, sau đó…
 
- Xin lỗi! – Một người lạ ở trong góc cắt ngang. – Ông vào tù vì tội gì vậy?

Con chó

Một phụ nữ trẻ đi ngang qua phố chợt để ý đến một đám tang rất kỳ lạ. Hai chiếc quan tài màu đen nối đuôi cách nhau khoảng 15m. Ngay theo sau cỗ quan tài thứ hai là một goá phụ mặc đồ tang đi cạnh một con chó chăn cừu trông rất hung dữ. Góa phụ và con chó này đang dẫn đầu một đoàn người phía sau khoảng 200 người toàn là phụ nữ.
Không thể ngăn nổi trí tò mò, người phụ nữ xáp lại bên góa phụ và hỏi: “Tôi biết đây là lúc không nên hỏi, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy một đám tang kỳ lạ như thế này. Bà có thể cho tôi biết đám tang này là của ai không ạ ?”
- Quan tài thứ nhất là của chồng tôi
- Ðiều gì đã xảy ra với ông nhà ạ ?
- Con chó của tôi đã tấn công và giết chết anh ấy – Góa phụ thở dài trả lời.
- Thế quan tài thứ hai là của ai ?
- Của mẹ chồng tôi. Bà ấy đang cố kéo chồng tôi ra thì con chó quay sang tấn công bà ấy.
Sau một hồi im lặng ra vẻ cảm thông, người phụ nữ trẻ chợt lên tiếng:
- Bà có thể cho tôi mượn con chó không ạ ?
Nghe vậy phía dưới chợt nhao nhao:
- Xếp hàng đi cưng !

Sai một ly...

Nhờ những thành công ngoạn mục tại Mỹ, một chuyên gia marketing của một hãng nước ngọt danh tiếng được cử sang Trung Đông làm thị trường. Một năm sau, không những không đẩy được doanh số lên mà còn làm người tiêu dùng ở đó tẩy chay sản phẩm, anh ta trở về, thất vọng ê chề.
 
Một người bạn hỏi:
- Tại sao cậu lại không thành công với những người Ảrập?
 
Anh chàng đáp:
- Khi tớ được cử sang Trung Đông, tớ cực kỳ tin tưởng vào thành công vì rõ ràng là sản phẩm của chúng tớ chưa được biết tới ở đó. Vấn đề đầu tiên tớ gặp phải là không biết tiếng Ảrập. Vì thế, tớ lập kế hoạch tiếp thị qua 3 bức bích chương chuyển tải thông điệp của hãng. Bức đầu tiên mô tả một người đàn ông lê lết trên sa mạc nóng bỏng, hoàn toàn kiệt sức và khát cháy họng. Trong bức thứ hai, anh ta đang uống nước ngọt của hãng tớ. Còn bức thứ ba, trông anh ta tươi tỉnh và rạng rỡ. Rồi tớ cho nhân viên dán những tấm bích chương đó khắp nơi.
 
- Kế hoạch đó đáng lẽ phải có hiệu quả mới đúng. - Người bạn nói.
 
Chuyên viên marketing giải thích:
- Ồ! Vấn đề là ở chỗ, tớ không chỉ không biết tiếng Ảrập, mà còn không nhận ra là người Ảrập đọc từ bên phải qua bên trái.