Mấy thằng nổ Việt Nam có đầy

Trên 1 chuyến máy bay. phi công thông báo phải bỏ tất cả các vật không cần thiết vì máy bay quá tải. Trước tiên 1 người Mĩ thả 1 vali xuống ,anh người Nhật hỏi là cái gì. Anh Mĩ trả lời: "Ðô la dó ,nước tui có mà đầy". Tiếp theo anh Se-ri thả một cái bao xuống.Anh Mĩ hỏi cái gì. Anh Nhật trả lời: "kim cương dó nước tui có mà đầy" Anh người Việt Nam thấy thế sẵn chân đạp luôn hai anh Mĩ và Nhật xuống.Anh người I Rắc hỏi tại sao ,VN bảo: "Mấy thằng nổ nước tui có mà đầy"
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 665
  3. Tags: van hoa

Marketing và..

Bạn thấy một cô gái tuyệt đẹp ở bữa tiệc. Bạn tới bên cô ta và nói. Tôi cực kỳ sành chuyện ấy”. Đó gọi là Tiếp thị trực tiếp (Direct Marketing).
 
Bạn đang ở bữa tiệc với một nhóm bạn và thấy một cô gái tuyệt đẹp. Một người bạn của bạn tới chỗ cô ta và chỉ vào bạn nói, Anh chàng này sành chuyện ấy lắm. Đó là quảng cáo.
 
Bạn thấy một cô gái tuyệt đẹp ở buổi tiệc. Bạn tới chỗ cô ta và xin số điện thoại. Ngày hôm sau bạn gọi điện và nói. Xin chào, anh thành thạo chuyện ấy lắm. Đó là tiếp thị qua điện thoại (Telemarketing).
 
Bạn đang ở bữa tiệc và thấy một cô gái tuyệt đẹp. Bạn đứng dậy, sửa lại cà vạt; bạn tới chỗ cô ta và mời cô ta uống. Bạn mở cửa cho cô ta, nhặt túi xách của cô ta khi cô đánh rơi nó, ngỏ ý chở cô ta về nhà, và nói là còn cái này, tôi sành chuyện ấy lắm. Đó là PR (Public Relations).
 
Bạn đang ở bữa tiệc và bạn thấy một cô gái tuyệt đẹp. Cô ta bước tới bên bạn và nói. Em nghe nói anh sành chuyện ấy lắm. Đó là sự nhận diện nhãn hiệu (Brand Recognition).
 
Bạn đang ở bữa tiệc và bạn thấy một cô gái đẹp. Bạn tới bên chỗ cô ta và nói, “Này, tôi sành chuyện ấy lắm”. Cô ta tát cho bạn một phát vào mặt. Ấy là Sự phản hồi của khách hàng (Customer Feedback).

Ai tìm ra châu Mỹ

Trong giờ địa lý, thầy giáo gọi Hà:
- Em hãy chỉ đâu là châu Mỹ?
- Thưa thầy, đây ạ! – Hà chỉ trên bản đò.
- Tốt lắm! Nào, thế bây giờ trò Bi hãy nói cho thầy biết ai đã có công tìm ra châu Mỹ?
- Thưa thầy, bạn Hà.

 


Các giáo sư chữa cháy

Hiệu trưởng mời ba giảng viên gồm một giáo sư hóa học, một giáo sư vật lý và một giáo sư môn thống kê lên phòng giám hiệu. Ba người lên tới nơi thì hiệu trưởng có việc khẩn phải ra ngoài và họ phải ngồi chờ.
 
Một lát sau, ba vị giáo sư hoảng hốt nhận thấy sọt giấy vụn đang bốc cháy. Họ bèn bàn cách dập lửa.
 
Giáo sư vật lý nói:
 
- Tôi biết phương pháp xử lý. Chúng ta cần phải làm nguội các vật liệu xuống dưới nhiệt độ bắt lửa của nó và lửa sẽ không cháy nữa.
 
Giáo sư hóa học ngắt lời:
 
- Không, không. Tôi mới là người biết cách xử lý. Chúng ta cần phải cách ly ngọn lửa khỏi ôxy để phản ứng cháy ngừng hoạt động.
 
Trong khi hai giáo sư đang tranh luận xem nên dùng phương pháp của ai thì họ thấy giáo sư thống kê chạy quanh phòng và đốt lên những đám cháy mới. Kinh hoàng, họ kêu lên:
 
- Ông đang làm gì vậy?
 
- Hãy dập tắt các đống lửa này theo cách của từng người và chúng ta sẽ so sánh, phân tích và tìm ra phương pháp thích hợp nhất! - Nhà thống kê học đáp.

Bóp méo sự thật

Trong công viên, một đôi trai gái đang tâm sự.
Cô gái: Em tính đi giải phẫu nâng ngực? Ý anh sao?
Chàng trai: Em phải tôn trọng sự thật chứ, dù cho sự thật thế nào đi chăng nữa..
Một lát sau..
Cô gái: Anh thôi đi, sao cứ bóp méo sự thật mãi thế?

Khó giải thích

Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.

Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.

Đến tối, tôi đến lấy ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:

- Ông hôm nay được một mẻ lớn phải không?