Mặc lộn quần

Hai người bạn thân ở chung phòng trọ rảnh rỗi ngồi nói chuyện với nhau: “Hôm qua tao vừa rủ bé đi chơi mà trong túi không có đồng nào. Nhưng tao vẫn quyết định cứ rủ”.
 
Người bạn kia hứng chí, vỗ đùi cái đét bảo:
 
– Có chí khí!
 
– Khi đi, tao mới phát hiện ra trong túi có rất nhiều tiền, thế là hai đứa tao xài hết số tiền đó.
 
– Trời không phụ lòng người tốt mà.
 
– Uh, nhưng khi về tao mới phát hiện ra… tao lỡ mặc lộn quần của mày.
  1. Ngày đăng: 16/12/2015
  2. Lượt xem: 354
  3. Tags: truong hoc

Thuốc chữa mộng du

Bệnh nhân hỏi bác sĩ: “Bác sĩ có thuốc chữa mộng du không?”

- Ông đem hộp này về rải quanh giường đi.

- Ủa thuốc gì thế?

- Đinh 5 phân.

- !!!!!


Thuyền trưởng dũng cảm

Thuyền trưởng Bravado là người rất dũng cảm. Chiều nọ, khi một chiếc tàu cướp biển đang tiến đến gần, ông quátto với đám thủy thủ run rẩy:
- Mang cho ta cái áo màu đỏ!
Mặc chiếc áo đỏ, ông lao vào cuộc huyết chiến,bọn hải tặc thua chạy. Các thủy thủ khâm phục hỏi:
- Tại sao ngài lại mặc áo đỏ trong trận đánh?
- Để khi ta chảy máu, kẻ thù không biết và cáccậu cũng vững tâm chiến đấu.
Bình minh hôm sau, 10 chiếc tàu cướp kéo đến vâylấy con tàu khốn khổ. Thuyền trưởng Bravado bình tĩnh ra lệnh:
- Hãy lấy cho ta chiếc quần màu sậm!

Cập nhật tin tức

Chàng trai nói với vị hôn thê:
- Em ạ! Chỉ còn hai ngày nữa là chúng mình sẽ làm lễ thành hôn, nên anh thấy cần phải thú thực với em về một vài mối tình vụng trộm lăng nhăng của anh.
 
Vị hôn thê của chàng vội cười:
- Ồ! Sao anh khéo vẽ vời đến thế. Anh quên rằng anh đã kể tất cả và xin lỗi em ngày hôm kia rồi hay sao.
 
Chàng bèn nhăn mặt:
- Phải, anh nhớ đã kể hết cho em, thế nhưng còn chuyện đêm hôm qua nữa chứ!

anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.