Mặc lộn quần

Hai người bạn thân ở chung phòng trọ rảnh rỗi ngồi nói chuyện với nhau: “Hôm qua tao vừa rủ bé đi chơi mà trong túi không có đồng nào. Nhưng tao vẫn quyết định cứ rủ”. Người bạn kia hứng chí, vỗ đùi cái đét bảo: – Có chí khí! – Khi đi, tao mới phát hiện ra trong túi có rất nhiều tiền, thế là hai đứa tao xài hết số tiền đó. – Trời không phụ lòng người tốt mà. – Uh, nhưng khi về tao mới phát hiện ra… tao lỡ mặc lộn quần của mày.
  1. Ngày đăng: 16/12/2015
  2. Lượt xem: 891
  3. Tags: truong hoc

Máy xem bói tự động

Một tay cao bồi lần đầu đến thành phố lớn và nhìn thấy một chiếc máy xem bói tự động.
 
Anh ta tò mò nhét vào đó đồng xu. Sau 2 giây, máy in ra tờ giấy như sau:
 
+ Anh tên là John Bill, cao 1,58m, nặng 105kg.
+ Anh chuẩn bị đi chuyến tàu lúc 8h 30 và anh sắp gặp hạn lớn.
 
Tay cao bồi còn đang kinh ngạc thì một người da đỏ bước đến. Ông ta quả quyết chiếc máy này hoàn toàn nói láo. Hai người bàn nhau thử trao đổi quần áo xem cái máy sẽ phản ứng ra sao. Thay đồ xong, John lại bước vào cabin, nhét đồng xu và đọc tờ giấy vừa in ra:
 
+ Anh vẫn là John Bill, cao 1,58m, nặng 105kg, nhưng hiện nay anh đã lỡ chuyến tàu lúc 8h 30
+ Bị mất quần áo, ví tiền và khẩu súng
+ Lây bệnh ghẻ của tên lừa đảo.

Đến bệnh viện nhanh nhất

Một người qua đường, đang vội đi thăm bệnh hỏi thăm:

- Xin lỗi ông, làm thế nào để đến được bệnh viện thật nhanh?

- À, thế này nhé, ông cứ nhắm mắt lại và từ từ băng qua con đường kia rồi ông sẽ được đưa ngay tới đó.


chị cả

- Thầy: Nhà em có mấy anh chị em? 
- Dạ! Nhà em có 5 anh chị em Đầu tiên là em, sau đó đến em em, em em rồi đến em em em, rồi đến em em em em, cuối cùng là em em em em em ạ! 
- Thầy: ???

anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.

Vợ là thế đấy!

- Anh thân yêu, em lại bị chứng đãng trí nữa rồi. Sáng nay, em đã vào cửa hàng để mua cho anh một đôi giày mới. Loay hoay thế nào, khi ra về em mới phát hiện là đã mua nhầm cái váy dạ hội cho em mới khổ chứ.