Hưởng thụ

Có một ông cụ 60 tuổi nọ sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp đến khi về già ông tích cóp được 1 số tiền kha khá, ông quyết định đi Thailand để du lịch vì ông ta nghe nói bên đó mấy vụ “vui vẻ, tươi mát” rất nhìu, ông muốn thử 1 lần cho biết 1 chút vị với đời. Sau khi xuống sân bay ông ở khách sạn nọ, ông ta liền hỏi anh bồi khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh bồi chỉ dẫn ông tận tình. Buồi tối ông lên đồ láng coóng đi ra vực đó. Ông thấy 1 ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là: “Dành cho người nhiều tiền”, tấm còn lại ghi: “Dành cho người ít tiền”. Ông lão nghĩ : “Thôi, mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy”. Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp một ngã ba trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người trẻ” tấm còn lại ghi : “Dành cho người già”. Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già cắm cúi đi. Ði đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là: “Dành cho người đẹp” tấm còn lại “Dành cho người xấu” ông bụng bảo dạ: “mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ”, thế là ông đành quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: “Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên”. Ði đến cuối đường này ông lại nhìn thấy một ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người dẻo dai và nhìu xí quách” tấm còn lại ghi: “Dành cho người hết xí quách”. Ông tự nghĩ: “Mình già ruì làm gì còn xí quách nữa , mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà” thế là ông rẽ vào con đường thứ 2. Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú……. nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ một tấm bảng treo thật cao. Ông bèn ráng kiếm vật để kê lên nhìn cho rõ bảng ghi chỉ dẩn gì tiếp theo. “Ít tiền,già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi cha”.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 751
  3. Tags: nguoi lon

Trứng voi

Một anh nông dân lên rừng nhặt được một cái trứng voi, anh ta đem về nhà khoe với vợ. Hai vợ chồng bàn tính để làm sao cho trứng nở. Cuối cùng anh ta nghĩ ra “chiêu” ấp trứng bằng cách leo lên giường ôm trứng trong lòng và… lấy mền trùm lại.
 
Cùng lúc đó, bà hàng xóm qua chơi, thấy lạ mới hỏi người vợ, người vợ kể lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe kể xong bà hàng xóm tự nhiên thấy nôn nóng, muốn biết con voi mới nở như thế nào. Thế là bà ta đưa tay vào để kiểm tra. Kiểm tra xong bả mừng rỡ chạy ra nói với bà vợ : Voi nở rồi! Voi nở rồi! Tui mới đưa tay vô trúng cái vòi của nó.

Ngoại ngữ

Ngoại ngữ
Chú chuột con vừa ra khỏi hang gặp ngay con mèo hung tợn. Chú bủn rủn tay chân chỉ chờ chết. Chợt có tiếng chó sủa lớn: Gâu Gâu Gâu. Con mèo cong đuôi chạy mất. Chú chuột quay lại thấy chuột mẹ đang đi tới, chú hỏi:
- Mẹ vừa làm gì mà con mèo chạy mất vậy?
 
Chuột mẹ trả lời:
- Đó là ngoại ngữ đấy con ạ. Con nên học, rất có ích!

 


Nhà giàu khổ lắm

Một lão nhà giàu, vừa buôn bán, vừa cho vay, bóp nặn từng xu, nhưng lại cứ làm ra vẻ không thích giàu sang.
 
Một hôm, lão ngồi than thở với bạn:
- Nhiều của cũng chẳng làm gì! Của càng nhiều càng khổ thân mà thôi.
 
Người bạn mới bảo:
- Tôi chỉ thấy thiên hạ mong có của, có ít thì mong được nhiều, có nhiều lại mong nhiều hơn, chứ chứ thấy ai phàn nàn như ông bao giờ. Hay nếu ông thấy khổ quá thì chia bớt cho tôi.
 
Lão nhà giàu vội từ chối:
- Ấy chết! Tôi đâu dám thế! Tôi có của đã lấy làm khổ rồi, đâu dám làm khổ lây đến ông!…

Chết chắc

Một lữ khách trên sa mạc bị lạc đoàn, số nước ngọt ít ỏi mang theo cũng gần cạn. Trong lúc tuyệt vọng ông ta than: “Ôi, Thượng đế ơi! Người nỡ để con chết thế này sao?”
Bỗng từ trên cao có tiếng vọng xuống: “Ta không thể mang nước uống đến cho con được nhưng ta có thể trả lời các câu hỏi của con”.
Lữ khách mừng rỡ hỏi:
- Vậy xin người hãy cho con biết, nơi có nước ở gần đây nhất?
- Gần lắm, nó chỉ cách chỗ con đứng chưa tới nửa dặm.
- Ở hướng nào ạ? Đông, Tây, Nam hay Bắc?
- Hướng đi xuống con ạ!

Sai một ly...

Nhờ những thành công ngoạn mục tại Mỹ, một chuyên gia marketing của một hãng nước ngọt danh tiếng được cử sang Trung Đông làm thị trường. Một năm sau, không những không đẩy được doanh số lên mà còn làm người tiêu dùng ở đó tẩy chay sản phẩm, anh ta trở về, thất vọng ê chề.
 
Một người bạn hỏi:
- Tại sao cậu lại không thành công với những người Ảrập?
 
Anh chàng đáp:
- Khi tớ được cử sang Trung Đông, tớ cực kỳ tin tưởng vào thành công vì rõ ràng là sản phẩm của chúng tớ chưa được biết tới ở đó. Vấn đề đầu tiên tớ gặp phải là không biết tiếng Ảrập. Vì thế, tớ lập kế hoạch tiếp thị qua 3 bức bích chương chuyển tải thông điệp của hãng. Bức đầu tiên mô tả một người đàn ông lê lết trên sa mạc nóng bỏng, hoàn toàn kiệt sức và khát cháy họng. Trong bức thứ hai, anh ta đang uống nước ngọt của hãng tớ. Còn bức thứ ba, trông anh ta tươi tỉnh và rạng rỡ. Rồi tớ cho nhân viên dán những tấm bích chương đó khắp nơi.
 
- Kế hoạch đó đáng lẽ phải có hiệu quả mới đúng. - Người bạn nói.
 
Chuyên viên marketing giải thích:
- Ồ! Vấn đề là ở chỗ, tớ không chỉ không biết tiếng Ảrập, mà còn không nhận ra là người Ảrập đọc từ bên phải qua bên trái.