Hỏi mãi thế

Ðồn rằng có một lần vua ngự tuần ra Thanh Hóa. Nghe nói con cháu Trạng Quỳnh vẫn còn, vua bèn cho đòi đến. Xiển vâng lệnh tới hầu. Vua hỏi: - Trước khi Trạng chết có trối trăng lại điều chi không? Xiển đáp: – Dạ có ạ! Vua bảo: – Thế nhà ngươi hãy thuật lại lời Trạng trối trăng cho ta nghe. - Dạ tâu Hoàng thượng, cố tôi trước khi từ trần chỉ trối lại có một câu thôi ạ! - Một câu cũng được, cứ nói ta nghe. - Dạ, nhưng tôi không dám nói ạ! - Tại sao! - Dạ, nói ra sợ Hoàng thượng không được vui lòng. - Ðược cứ nói, dù câu nói ấy thế nào ta vẫn không bắt tội. Xiển năm bảy lần từ chối, vua năm bảy lần gặng hỏi, sau cùng Xiển mới thưa: - Dạ, tâu Hoàng thượng, ông tôi kể lại rằng: “Trước khi cố tôi nhắm mắt, con cháu xúm xít quanh giường hỏi cố tôi có dặn con cháu điều chi không. Nhưng cố tôi không trả lời. Con cháu không yên tâm, cứ gặng hỏi mãi, cố tôi chỉ quát lên một câu: “Hỏi cái mả cha bay hay sao mà hỏi mãi thế?”, rồi tắt thở.
  1. Ngày đăng: 29/01/2016
  2. Lượt xem: 659
  3. Tags: tong hop

Nhận lỗi

Ông bố giận dữ hỏi ba đứa con trai:
 
- Thú thật đi, ban nãy đứa nào đứng trên kia đổ bô thẳng xuống sông?
 
Ba đứa im lặng. Ông bố tiếp:
 
- Chúng bay hãy nhớ lại chuyện ông Washington và cây anh đào. Bấy giờ, Washington cũng trạc tuổi chúng mày trót dại chặt cây anh đào, nhưng đã thú thật với ông bố. Điều đó khiến bố ông ta rất tự hào.
 
Nghe vậy, thằng bé thứ nhất liền thú nhận. Ông bố thở dài rồi cầm roi lên chuẩn bị vụt cho nó vài roi.
 
- Bố! – Thằng bé phản đối – Bố vừa kể chuyện Washington nhận lỗi thì được ông bố tha cơ mà!
 
- Đúng vậy, nhưng khi Washington chặt cây thì bố ông ta không ở trên cây.

Tựa của một cuốn sách

Trong chuyến bay đến Viễn Đông. Hai du khách đang cùng nhau trò chuyện.
 
- Ông thường đi đến Trung Quốc chứ?
 
- Không, đây là lần đầu tiên.
 
- Cho tôi tò mò một chút, vì sao ông lại đến đó?
 
- À ! Do tôi đang thu thập tư liệu để viết một cuốn sách về đất nước này.
 
- Ồ! Thật tuyệt quá, ông ở lại đó có lâu không?
 
- Ba ngày thôi.
 
- Vậy cuốn sách của ông sẽ có tựa là gì?
 
- "Trung Quốc, hôm qua, hôm nay và ngày mai!".

Đã bảo mà không tin

Một kỹ sư máy tính vừa tạo ra được một chiếc máy có khả năng biết mọi thứ. Anh ta tự hào nói với người bạn của mình:

- Hãy hỏi nó bất cứ câu gì. Nó sẽ trả lời cho anh biết.

Người bạn liền gõ câu hỏi vào chiếc máy :

- Bố tôi ở đâu?

Màn hình máy chớp sáng liên tục và hiện ra dòng chữ:

- Bố của anh đang đi câu cá ở hồ Lasca.

Người bạn lắc đầu:

- Làm gì có! Bố tôi đã mất cách đây 10 năm rồi cơ mà!

Viên kỹ sư rất bối rối. Anh ta chỉnh sữa một vài chỗ trên máy và đề nghị anh bạn hỏi lại theo một cách khác. Người bạn lại đánh:

- Chồng của mẹ tôi ở đâu?

Một lần nữa màn hình chớp sáng liên tục. Rồi câu trả lời hiện lên:

- Chồng của mẹ anh đã mất cách đây 10 năm. Còn bố anh thì mới bắt được con cá nặng hai kí ở hồ Lasca!


Vì sao chú công nhân bị ngã

Trong chuyến cho học sinh tham quan thực tế từ công trường, vừa tới nơi được một lúc thì xảy ra tai nạn: một công nhân rơi từ tầng 4 ngôi nhà mới xây xuống đất. Sau buổi tham quan cô giáo tập trung học sinh lại để rút ra bài học từ trường hợp trên:
– Theo các em, vì sao chú công nhân bị ngã?
Masa giơ tay:
– Thưa cô vì chú công í không tuân thủ quy tắc an toàn lao động ạ.
– Rất có thể như vậy, ai có ý kiến khác nào?
Kôlia:
– Thưa cô có thể chú ấy bị cảm.
– Cũng không loại trừ khả năng này. Thế còn Vova, em nghĩ sao?
– Chú ấy ngã vì quát em!
– Thế là thế nào?
– Chú ấy bảo: thằng ôn kia, đừng có rung thang nữa!

Đôi tình nhân đi bách bộ trong công viên. Chàng trai nói:
 
- Hàng đêm, anh đều nằm mơ thấy mỗi tháng mình kiếm được mười ngàn đô giống như bố của anh.
 
- Bố anh kiếm được mười ngàn đô mỗi tháng cơ à? – Cô gái hết đỗi ngạc nhiên.
 
- Không, bố anh cũng nằm mơ giống anh.
 
- !!!