Hỏi giờ

Một anh chàng đã lái xe suốt buổi đêm và tới sáng thì hãy còn xa mới đến đích. Anh ta quyết định dừng lại ở thành phố kế tiếp mà anh ta sắp tới, đỗ xe lại ở một chỗ yên tĩnh nào đó để có thể ngủ 1 hoặc 2 tiếng. May rủi thế nào, phố mà anh ta chọn lại là một trong những lộ trình phổ biến nhất của những người chạy bộ trong thành phố. Ngay sau khi anh ta nằm xuồng ngáy một lúc thì có tiếng gõ vào cửa sổ. Anh ta nhìn ra ngoài và thấy một người ở đó. - Cái giề đấy? - Xin lỗi ngài, người kia nói, – Ngài có biết mấy giờ rồi không?. Anh ta nhìn đồng hồ của ô tô và trả lời, “7:15″. Người chạy bộ cám ơn rồi chạy đi. Anh chàng lại lăn ra ngủ, và đanh lơ mơ thì lại có một tiếng gõ vào cửa sổ. - Xin lỗi ngài có biết mấy giờ rồi không? - 7: 25! Người kia cám ơn và đi. Anh chàng lúc này thấy nhiều người chạy qua và hiểu rằng họ sẽ tiếp tục làm phiền mình. Anh ta lấy ra một cái bút, một mẩu giấy và ghi rồi dán lên cửa sổ dòng chữ như thế này “Tôi không biết mấy giờ!” Một lần nữa anh ta quay ra ngủ tiếp. Ðang ngủ lơ mơ thì lại có tiếng gõ cửa. - Ông à, ông ơi! 7 giờ 45 rồi!
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 881
  3. Tags: chon loc, tong hop

Gặp ác mộng

Hai anh em ngủ chung giường. Người em gặp ác mộng hét thất thanh và tỉnh dậy, người anh hỏi:
 
- Có chuyện gì vậy?
- Em nằm mơ thấy ác mộng
- Mày mơ thấy gì?
- Em nằm mơ thấy em đang rơi xuống vực thẳm
- Thế mày có chết không?
- Không, may mắn sao em nắm được cái rễ cây
- Thế giờ mày tỉnh chưa?
- Dạ rồi.
- Vậy mày buông cái rễ cây ra, đau quá !!!

Hiểu ý

Cô con gái rón rén ra khỏi nhà lúc khuya, bị ba bắt gặp. Ông hỏi:
 
-Con đi đâu đó?
 
-Dạ, con chạy ù ra thùng thư để gởi hai lá thư này thôi rồi về ngay.
 
-Vậy thì nhanh lên đi, thùng thư đã huýt sáo hai lần rồi kìa.

Sự khác biệt của văn hoá

Chiếc du thuyền đang trên hành trình ở Địa Trung Hải, đột nhiên đâm phải đá ngầm. Một vết thủng lớn làm tàu không thể đi tiếp được nữa và có nguy cơ bị chìm. Thuyền trưởng ra lệnh mọi hành khách phải mặc áo phao hoặc đeo phao cứu sinh nhảy xuống biển. Nhưng dù nói thế nào, ngọt nhạt có, hăm dọa có, ông vẫn không thuyết phục được họ. Ông đành để tay thuyền phó lo việc giải quyết đám khách cứng cổ.
10 phút sau quay lại, ông thấy họ đã nhảy hết xuống biển. Rất ngạc nhiên, ông hỏi viên thuyền phó thì anh ta trả lời: “Tôi thuyết phục từng người theo cách riêng hợp với họ.
Với người Đức, tôi nói: “Đây là lệnh, anh phải nhảy!”.
Với người Nga, tôi cổ vũ: “Đó là một hành động cách mạng!”.
Với người Mỹ, tôi bảo: “Này anh, anh đóng bảo hiểm rồi mà!”.
Với người Pháp, tôi nhận xét: “Theo kinh nghiệm của tôi thì ôm phao nhảy xuống nước là một việc rất lãng mạn”.
Với người Anh, tôi nói: “Đây là một môn thể thao thời thượng”
Với người Italy, tôi nói: “Nói thật với anh, cái này đúng ra là bị cấm, nhưng...”.
Còn lại anh chàng Nhật Bản, tôi vỗ vai: “Mọi người nhảy hết cả rồi đấy, ta nhảy đi thôi!”.

Chuyện nhỏ

-Ở Nhật Bản: Có Conan là có thể giải quyết mọi chuyện
-Ở Trung Quốc có Bao Thanh Thiên có thể giải quyết mọi chuyện
-Ở Anh có Sherlock Holmes là có thể giải quyết mọi chuyện
-Còn ở ViệtNam...
.
.
.
.
Có tiền là có thể giải quyết mọi chuyện

Báo

-Bán báo gì vậy cô?
 
-Dạ, Thanh Niên, Phụ Nữ nhưng hết Văn Hoá. Có Nhân Dân, Công An mà không còn Pháp Luật ạ!