Hoa

Trong một cuộc hội thảo về hoa thế giới có 3 nước là: Hoa kỳ, Hà Lan và Việt Nam .Khi được giới thiệu về loài hoa đặc trưng của nước mình thì 3 nước giới thiệu như sau: Mỹ nói rằng:”nước chúng tôi có hoa hồng là đẹp nhất” Hà Lan lên tiếng: “Chỉ đáng để chùi đít” Việt Nam hưởng ứng: “Đúng thế” Sau đó HL nói tiếp: “Nước chúng tôi có hoa tuylip là đẹp nhất” VN lại nói: “cũng chỉ đáng để chùi đít” Lúc này HL và HK bực tức: “Nước bạn có hoa gì mà lại bảo hoa chung tôi chi đáng để chùi đít hả?” VN ung dung trả lời: “Nước tôi có hoa xương rồng là đẹp nhất”
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 914
  3. Tags: van hoa

Cha nào con nấy

Tom đi học muộn, bèn lẻn vào lớp nhưng không may bị cô giáo phát hiện: “Tom, sao em cứ phải lén lút như thế? Em cứ vào lớp đàng hoàng như bố em vào nhà xem nào!”.
Tom vâng lời, xin lỗi cô giáo trước rồi đi ra ngoài, đóng cửa lớp học lại.
Một lúc sau bỗng… “rầm” một tiếng lớn. Tom đã dùng chân đạp tung cánh cửa và loạng choạng đi vào, chỉ tay vào mặt cô giáo, giọng lè nhè:
- Con mụ kia, lại không mở cửa cho ông à?

Vận đen

Hai người đàn ông nói chuyện với nhau:

- Hồi này cậu thế nào?

- Đen đủi lắm! Hôm nọ, tớ cho một cô gái đi nhờ xe, sau đó, cô ta lại còn kiện tớ, buộc tớ tội quấy rối tình dục. Tòa án bắt tớ phải nộp tiền phạt. Nhưng khi trông thấy cô ta, tòa lại còn phạt thêm tớ về tội lái xe trong tình trạng không tỉnh táo…


Quyên góp

Có anh chàng ở bên bang California chạy xe trên đường cao tốc thì có vụ kẹt xe, đợi hàng tiếng đồng hồ mà chưa chạy được. Thấy viên cảnh sát nọ đi tới chỗ các bác tài, anh ta hạ kiếng xuống và nói :”Có chuyện gì thế ông”. Viên cảnh sát nói “Tòa tuyên bố Wilton bị xử tử thì có một anh chàng đòi tự thiêu đằng trước . Tôi đang đi quyên góp để ung hộ anh ta”. Anh thanh niên nói “À . thì ra ông đang làm từ thiện à , ông quả là người tốt , Thế ông quyên góp được bao nhiêu rồi” . Viên cảnh sát nói” Chỉ mới có 10 lít xăng thôi”


Chiếc cân biết bói

Một nữ y tá đáp chuyến bay đi Chicago. Trong khi ngồi chờ chuyến bay trong phòng chờ ở phi trường cô ta nhìn thấy một chiếc cân ở góc phòng, kế bên có tấm bảng ghi: Cân và bói - 25 xu. Cô ta tự nhủ: Ta thử xem nó bói gì?
Cô ta bỏ một đồng 25 xu vào máy và leo lên cân. Tức thời có một tấm thẻ được in ra, trên đó viết:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds và cô sắp đi Chicago.
Ngạc nhiên vô cùng nhưng cô ta tự nhủ:
- Chắc ai nó cũng đoán thế, ta thử 1 lần nữa xem.
Cô ta bỏ tiền vào và leo lên cân. Một tấm thẻ được in ra:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds, cô sắp đi Chicago và cô sẽ thổi sáo.
Cô ta mỉm cười và nghĩ thầm: Ðúng là láo, ta có bao giờ chơi một nhạc cụ nào đâu.
Cô vừa trở lại ghế ngồi thì thấy có một anh chàng cao bồi đang ngồi đó tự bao giờ kế bên anh ta có một chiếc sáo. Không biết sao cô cầm sáo lên và thổi một bản nhạc rất hay. Quá sửng sốt cô quay trở lại cái cân, bỏ tiền vào lần nửa. Tấm thẻ in ra viết:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds, cô sắp đi Chicago, cô đã thổi sáo và cô sắp làm vỡ kính.
Cô ta bật cười: Tôi làm sao mà làm vỡ kính được?
Vừa định quay lại ghế ngồi cô bỗng trượt chân, ngã xuống và va phải tấm kính vỡ toang.
Sau khi hoàn hồn cô ta lại bỏ tiền vào cái cân kỳ diệu và chờ tấm thẻ in ra. Trên đó viết:
- Cô là nữ y tá, cân nặng 145 pounds, cô định đi Chicago, cô đã làm một số chuyện tầm phào và đã lỡ chuyến bay.

anh của ngày hôm nay

Ai ngờ, lòng tự ái của anh quá lớn, anh vùng dậy, giận dỗi, nói mà như gào thét: “Con biết rồi! Con hiểu rồi! Bố mẹ xấu hổ vì có thằng con vô tích sự như con đúng không? Được! Con sẽ đi cho bố mẹ hài lòng! Con sẽ lên thành phố kiếm tiền, lập nghiệp! Hôm nay con ra đi với hai bàn tay trắng, không một xu dính túi, nhưng ngày con trở về, con thề sẽ làm cho bố mẹ nở mày nở mặt! Bố mẹ cứ chờ xem!”. Dứt lời, anh lạnh lùng cắm đầu chạy thẳng. Bố mẹ đuổi theo anh nhưng không kịp. Rồi họ tự trấn an nhau rằng chắc anh chỉ qua nhà bạn ở vài ngày, hết giận, anh sẽ về…
 
Nhưng không, anh đi thật, biệt tăm mấy năm trời, không tin, không tức, để cha mẹ anh ở nhà chờ đợi mỏi mòn và đày đọa nhau trong nỗi ân hận dày vò…
 
Sáng nay, một chiếc xe hơi mới coóng rì rì rẽ vào ngõ nhà anh rồi đỗ xịch ngay giữa sân. Cha mẹ anh ở trong nhà lập tức lao ra, bà con láng giềng thấy thế cũng ùa tới. Cửa xe hơi mở chầm chậm, anh lịch lãm bước ra, tất cả như vỡ òa! Anh đã trở về, trở về thật rồi! Cha mẹ nhào tới, ôm anh thật chặt, nước mắt nhạt nhòa! Anh cũng khóc, cũng nấc lên nghẹn ngào, nhưng giọng vẫn cố thều thào: “Bố mẹ trả tiền taxi giúp con! Con chả có xu nào!”.