Đừng tự phụ nữa

Smith: - Ta cứ nghe mày lập lại mãi mấy từ “thằng ngu”. Hy vọng mày không ám chỉ tao đấy chứ? Jones: - Thôi đi, đừng có lên mặt tự phụ. Làm như trên đời này không còn thằng ngu nào khác.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 787
  3. Tags: tong hop

Nhật kí hành trình

Nhật kí hành trình
Trên một chuyến tàu vượt Đại Tây Dương, cô gái viết trong nhật ký của mình:
- Ngày thứ nhất: Biển đẹp, con tàu rất lớn và thuyền trưởng cực kỳ đẹp trai.
- Ngày thứ hai: Thuyền trưởng đã tỏ tình, dọa sẽ làm đắm con tàu nếu mình từ chối.
- Ngày thứ ba: Ăn tối với “mối đe dọa” con tàu. 
- Ngày thứ tư: Suốt đêm qua, mình đã cứu con tàu cùng 1.300 hành khách.

Ông chồng khốn khổ

Hai ông chồng gặp nhau trong một quán bar. Một người thổ lộ:

- Tôi không biết làm sao nữa, vợ tôi muốn bỏ tôi.

- Nhưng lý do làm sao?

- Bởi vì tôi thường có thói quen đi tiểu lúc 6g30 sáng chính xác, không hơn không kém một phút.

- Thật tuyệt, vậy vấn đề là ở đâu?

- Tôi thường tỉnh giấc lúc 7g30...


Yếu nhân

Giáo Hoàng vừa kết thúc chuyến nghỉ mát và đang trên xe limousin tới sân bay. Chưa bao giờ lái một chiếc xe như vậy, ông yêu cầu tài xế lái xe cho mình lái một lúc. Tài xế chuyển ra đằng sau và Giáo Hoàng cầm tay lái.
Khi bắt đầu phóng đến 90 dặm một giờ, Giáo Hoàng bị đội tuần tra giao thông bắt tạt vào lề. Người cảnh sát đi đến cửa sổ xe, nhìn vào trong một lúc, rồi nói:
- Đợi một lúc, tôi cần phải gọi điện.
Cảnh sát gọi điện và yêu cầu được gặp sếp. Anh ta báo cáo:
- Tôi đang xử lý một yếu nhân phạm luật và tôi muốn biết mình phải làm gì.
Sếp hỏi lại:
- Ai thế? Một thượng nghị sĩ chăng?
- Không, còn quan trọng hơn thế nữa.
- Đó là ngài thống đốc phải không?
- Không. Quan trọng hơn.
- Tổng thống?
- Không. Quan trọng hơn.
- Vậy thì tóm lại đó là ai mới được chứ?! – Đầu dây bên kia mất bình tĩnh la lớn.
- Tôi không biết! – Viên cảnh sát nói. – Nhưng Giáo Hoàng làm tài xế cho anh ta.

Sự khác biệt của văn hoá

Chiếc du thuyền đang trên hành trình ở Địa Trung Hải, đột nhiên đâm phải đá ngầm. Một vết thủng lớn làm tàu không thể đi tiếp được nữa và có nguy cơ bị chìm. Thuyền trưởng ra lệnh mọi hành khách phải mặc áo phao hoặc đeo phao cứu sinh nhảy xuống biển. Nhưng dù nói thế nào, ngọt nhạt có, hăm dọa có, ông vẫn không thuyết phục được họ. Ông đành để tay thuyền phó lo việc giải quyết đám khách cứng cổ.
10 phút sau quay lại, ông thấy họ đã nhảy hết xuống biển. Rất ngạc nhiên, ông hỏi viên thuyền phó thì anh ta trả lời: “Tôi thuyết phục từng người theo cách riêng hợp với họ.
Với người Đức, tôi nói: “Đây là lệnh, anh phải nhảy!”.
Với người Nga, tôi cổ vũ: “Đó là một hành động cách mạng!”.
Với người Mỹ, tôi bảo: “Này anh, anh đóng bảo hiểm rồi mà!”.
Với người Pháp, tôi nhận xét: “Theo kinh nghiệm của tôi thì ôm phao nhảy xuống nước là một việc rất lãng mạn”.
Với người Anh, tôi nói: “Đây là một môn thể thao thời thượng”
Với người Italy, tôi nói: “Nói thật với anh, cái này đúng ra là bị cấm, nhưng...”.
Còn lại anh chàng Nhật Bản, tôi vỗ vai: “Mọi người nhảy hết cả rồi đấy, ta nhảy đi thôi!”.

Tai nạn

Trong khi đang ghi lại báo cáo của một vụ tai nạn xe, người cảnh sát thứ nhất nói với người thứ hai
 
-OK, thân ở trên đường, tay ở trên đường, chân ở trên đường, đầu ở trên vỉa hè.
 
Người đồng sự viết, rồi ngừng lại, nghĩ một lát và hỏi
 
-Cậu đánh vần chữ “vỉa hè” như thế nào?
 
Người cảnh sát thứ nhất nhìn quanh, đá vào cái đầu và nói
 
-Ðầu ở trên đường.