Đừng tự phụ nữa

Smith: - Ta cứ nghe mày lập lại mãi mấy từ “thằng ngu”. Hy vọng mày không ám chỉ tao đấy chứ? Jones: - Thôi đi, đừng có lên mặt tự phụ. Làm như trên đời này không còn thằng ngu nào khác.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 760
  3. Tags: tong hop

Cảnh sát và đồn trưởng cứu hỏa

Anh cảnh sát Micheal Fenwick được phân công trực cả đêm ở đồn cảnh sát quận 3. Bất ngờ được nghỉ sớm, anh về nhà vào 2 giờ sáng, sớm hơn 4 tiếng so với mọi khi. Không muốn đánh thức cô vợ Camille, anh cởi quần áo, bò đến và leo lên giường.
 
Cô vợ ngồi dậy và nói với giọng buồn ngủ: "Mike yêu quý, hãy xuống cửa hàng bán thuốc qua đêm ở phố bên, mua cho em thuốc Tynenol loại cực mạnh. Em bị đau đầu khủng khiếp".
 
"Được rồi, cưng ạ", anh nói, và mò mẫm bò qua phòng ngủ, mặc lại bộ đồng phục rồi chạy xuống cửa hàng bán thuốc.
 
Đến nơi, người bán thuốc nhìn anh, vẻ ngạc nhiên:
 
"Ơ, anh có phải là Fenwick, cảnh sát quận 3 không?'
 
"Vâng, tôi đây", anh đáp.
 
"Thế thì anh đang làm cái quái gì với bộ đồng phục của ông đồn trưởng cứu hỏa thế?".

Ý của tác giả

Các thầy cô dạy văn của bạn có chắc là điều họ nghĩ là ý của tác giả khi ổng viết cái đó không? Ai mà biết được.
Ví dụ khi tác giả viết: “Cái rèm màu xanh.”
Điều thầy cô nghĩ: “Cái rèm thể hiện nỗi buồn mênh mang và sự bất lực của ông trong hoàn cảnh đó.”
Ý của tác giả: “Cái rèm xanh vãi.”

Lần đầu tiên

Đây là lần đầu tiên của tôi. Tôi nằm xuống, các cơ bắp căng cứng. Tôi đẩy anh ấy ra và cố tìm một câu xin lỗi, nhưng anh ta không chịu bị đẩy ra dễ dàng như vậy. Anh ấy hỏi tôi có sợ không và tôi lắc đầu một cách dũng cảm.
Anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi. Ngay cú đầu tiên ngón tay anh ấy đã chạm đúng điểm cần thiết. Anh ấy tiến sâu hơn và tôi run rẩy toàn thân. Toàn cơ thể tôi căng thẳng chờ đợi nhưng anh ấy thật sự dịu dàng như anh ấy đã hứa với tôi.
Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói tôi hãy tin anh ấy. Anh ấy đã làm nhiều lần trước đây rồi. Nụ cười dễ thương của anh ấy làm tôi bớt căng thẳng và tôi mở ra cho anh ấy có thể vào một cách dễ dàng.
Tôi nài xin anh ấy nhanh chóng hơn nhưng anh ấy vẫn cứ từ từ chuẩn bị để cho tôi ít đau đớn nhất. Và anh ấy tiến vào gần hơn, sâu hơn ... còn tôi cảm thấy sự đau đớn dâng tràn và chạy khắp thân thể, và dường như một tia máu đỏ chảy ra khi anh đẩy mạnh vào.
Anh ấy nhìn tôi lo lắng và hỏi có đau lắm không? Mắt tôi rưng rưng nhưng lắc đầu và nói anh ấy cứ tiếp tục.
Anh ấy thò ra thụt vào với sự chuẩn xác của bao nhiêu năm kinh nghiệm. Nhưng lúc này tôi đã tê liệt hoàn toàn và có thể cảm thấy anh ấy bên trong tôi ... Sau một vài giây phút tê liệt, tôi thấy điều gì đó cháy bỏng bùng lên và anh ấy lấy nó ra.
Tôi nằm thở hổn hển, nhẹ cả người vì nó đã xong. Anh ấy nhìn tôi với một nụ cười ấm áp và nói với tôi rằng tôi thật là ngoan cường từ trước đến nay chưa hề thấy.
Tôi mỉm cười và cảm ơn anh. Anh quả là một nha sĩ giỏi. Lần đầu tiên tôi đi nhổ răng là như vậy đó.

Coi chừng điện

Tại một trạm điện cao thế, anh công nhân đang sửa chữa trên nóc trạm kêu công nhân đứng dưới đất:
 
- Ê, cậu có thấy 4 sợi dây đang thòng xuống không? Thấy rồi hả, cầm lấy 2 trong 4 sợi coi. Có cảm giác gì không?
 
- Không cảm giác gì hết.
 
- Tốt. Đừng đụng vào 2 sợi dây kia, điện cao thế sờ vào là cháy thành than đó!

Hai bài học về giải phẫu

Một vị giáo sư đang hướng dẫn các sinh viên ngành y thực tập bài học đầu tiên về giải phẫu tử thi. Ông ta quyết định chỉ dẫn cho họ một số điều cơ bản trước khi bắt đầu công việc.
 
- Các anh cần phải có khả năng làm được hai việc sau đây trước khi trở thành nhà giải phẫu. Điều đầu tiên mà các anh cần là không được có cảm giác sợ hãi.
 
Để chứng minh lời mình đang nói, ông chọc ngón tay vào hậu môn của tử thi và đưa lên miệng liếm. Rồi ông ta yêu cầu các sinh viên của mình phải làm giống như vậy trước mặt nhau. Sau một vài phút bị sốc và im lặng, các sinh viên cũng phải lần lượt làm theo.
 
- Điều thứ hai mà các anh cần phải có là khả năng quan sát và phán đoán một cách chính xác: Tôi đã lấy ngón tay giữa chọc vào hậu môn của tử thi, nhưng tôi lại liếm ngón tay trỏ của tôi!