“Cơ trưởng Sinclair thay mặt cho phi hành đoàn xin chào mừng quí vị đi trên chuyến bay số 602 từ London tới New York của hàng không vương quốc Anh. Chúng ta đang bay ngang qua Đại Tây Dương trên độ cao khoảng 35.000 bộ.
Nếu quí vị nhìn ra cửa sổ bên phải của máy bay, quí vị sẽ thấy cánh của máy bay đang cháy.
Nếu quí vị nhìn sang bên trái thì sẽ thấy một cánh của máy bay đang rơi xuống.
Nếu quí vị nhìn xuống Đại Tây Dương, quí vị sẽ thấy 3 người đang vẫy tay chào từ biệt. Một là tôi, cơ trưởng, một người nữa là anh bạn phi công phụ lái của tôi và người còn lại là cô tiếp viên hàng không.
Đây là băng thu âm. Chúc quý vị có một chuyến đi vui vẻ!”.
Một thương gia đi công tác xa 2 tuần. Sau một tuần, ông gọi điện về nhà hỏi thăm tin tức. Người quản gia ấp úng mãi không thành câu nhưng bị gặng mãi nên ông ta cũng đành nói thật.
- Xin lỗi ông, nhưng chó của ông chết rồi.
- Chó của tôi! Làm sao lại có chuyện đó?
- Bác sĩ nói là nó bị rối loạn tiêu hoá nặng do ăn quá nhiều.
- Ăn quá nhiều ư?? Nhưng ông luôn cho nó ăn theo khẩu phần khoa học cơ mà?
- Vâng, nhưng vì con ngựa đã chết, nên có một lần nó tự mò đến cái máng ăn của ngựa.
- Con ngựa chết rồi!??
- Vâng, đấy là do chuồng ngựa bị cháy nên nó bị …..
- Cái gì, làm sao chuồng ngựa lại bị cháy?
- Lính cứu hoả nói là vụ nổ biệt thự đã ảnh hưởng đến chuồng ngựa quá nặng. – Viên quản gia nghẹn giọng.
- Nổ biệt thự?! – Thương gia không tin vào tai mình nữa.
- Vâng, người ta nói là do gas. Gas bị xì, mà nến thắp quan tài mẹ ngài lại để gần ri đô quá, nên bị bắt lửa…
- Nhắc lại đi. Mẹ tôi… Mẹ tôi… làm sao? – Thương gia hổn hển.
- Vâng, mẹ ngài mất do nhồi máu cơ tim. Bà ấy ko chịu được cú sốc khi biết vợ ngài đã bỏ đi theo em trai ngài.
Anh chàng nọ mặc bộ đồ người nhái tung tăng bơi dưới biển. Đang thưởng thức thủy giới ở độ sâu 6 mét thì anh ta phát hiện một chàng trai khác ở cùng độ sâu mà không cần bình dưỡng khí, chân nhái hay bất cứ trang bị nào khác.
Chàng người nhái liền lặn sâu thêm 3 mét nhưng gã trai kia cũng chỉ mất một phút đã bắt kịp. Anh thợ lặn hạ độ sâu thêm 5 mét nữa nhưng cũng chỉ một phút sau lại bị bắt kịp.
Ngạc nhiên, anh thợ lặn rút ra mảnh giấy không thấm nước và cây bút chì, viết: "Thật kỳ diệu! Làm thế nào mà anh có thể lặn tới độ sâu này mà không cần trang bị nào hết?".