Bill và Sharif

Thủ tướng Nawaz Sharif đến Washington để tham dự một cuộc hội kiến với tổng thống Mỹ là Bill Clinton. Sau bữa ăn tối, Bill nói với Sharif: "Này Sharif, tôi không biết anh nghĩ gì về các thành viên trong nội các của mình nhưng của tôi thì họ rất thông minh và sáng dạ." "Làm sao anh biết được điều đó hả Bill..." - ngài Sharif hỏi "Ô, đơn giản lắm cơ!" - Bill nói - "tất cả bọn họ đều phải trải qua một cuộc trắc nghiệm đặc biệt trước khi làm Bộ trưởng. Ðợi một tí nhé!". Ông ta gọi bà Ngoại trưởng Madeleine Albright đến và nói với bà ta "Nói tôi nghe nào Madeleine, ai là con của cha mẹ bà và ai không phải là anh chị em của bà..." "Ah, quá dễ thưa Tổng thống" - Madeleine đáp - "đó chính là tôi!" "Tốt lắm Madeleine" Clinton nói và ngài Sharif của chúng ta rất ngạc nhiên. Ông ta trở về Islamabad và suy nghĩ rất lâu về trí thông minh của các thành viên trong nội các mình. Cuối cùng ông cho gọi Sartaj Aziz đến và nói: "Sartaj Aziz, nói tôi nghe nào, ai là con của cha mẹ anh và ai không phải là anh chị em của anh..." Sartaj Aziz suy nghĩ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không biết được câu trả lời. "Tôi có thể suy nghĩ thêm không thưa Thủ tướng... Có thể tôi sẽ trả lời ngài vào ngày mai..." - "Dĩ nhiên", Sharif nói, "tôi cho anh 24 giờ đấy" Sartaj Aziz đi khỏi và cố nặn óc ra để suy nghĩ về câu hỏi của ngài Thủ tướng, ông ta cho triệu tập các bộ trưởng, thứ trưởng và các quốc vụ khanh nhưng không ai biết được câu trả lời. 20 giờ sau, Sartaj Aziz vẫn còn rất lo lắng - vẫn chưa có câu trả lời và chỉ còn đúng 4 giờ nữa thôi. Cuối cùng Sartaj Aziz nói "Tôi sẽ hỏi George Fernandez, ông ta rất thông minh, ông ta sẽ biết được câu trả lời." Thế là ông ấy hỏi Fernandez thật. "George" - Sartaj nói - "nói tôi nghe ai là con của cha mẹ ông và ai không phải là anh chị em của ông..." "Ðơn giản quá", George trả lời, "đó chính là tôi! " "Ô" - thế là Sartaj Aziz gọi điện cho ngài Sharif ngay. "Thưa thủ tướng, tôi đã có câu trả lời đây: người đó chính là George Fernandez" "Không phải, đồ ngốc ạ" - Sharif giận dữ nói - "người đó chính là Madeleine Albright!"
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 671
  3. Tags: tong hop

Giải pháp cuối cùng

Trên một chuyến bay, phi công trưởng liên lạc với trạm điều hành mặt đất:
 
- Chúng tôi đang cách đất liền 300 dặm… đang bay cách mặt biển… và nhiên liệu đang cạn dần… xin hãy hướng dẫn!
 
Trạm điều hành mặt đất:
 
- Xin hãy lặp lại theo chúng tôi: “Nhân danh cha con và thánh thần… Amen…!”

Sống được bao lâu

Lou tới phòng khám của bác sĩ và phàn nàn rằng mình không cảm thấy khoẻ lắm. Bác sĩ kiểm tra một hồi trong vài phút. Sau đó ông ta nói, “Lou, hãy ngồi xuống. Tôi có tin xấu đây. Anh không còn nhiều thời gian để sống nữa đâu.” Lou dĩ nhiên rất lo lắng và hỏi “Tôi còn bao lâu nữa thưa bác sĩ?”
 
Bác sĩ nói “10″.
 
Lou hỏi, “10 gì? 10 tuần…10 tháng…hay 10 năm?”
 
Bác sĩ đáp, “9…8…7…”

Nuôi lợn kiểu mới

Người nông dân nọ chăn một đàn lợn rất đông. Một ngày kia, có người lạ tới xem chuồng trại của bác và hỏi bác cho lợn ăn những gì. Bác nông dân đáp:
- Tôi cho chúng ăn cám, ngô và những thứ đại loại như vậy!
 
Người kia giận dữ:
- Tôi là thanh tra của Hiệp hội bảo vệ súc vật và tôi cho rằng ông đã không đối xử tốt với đàn lợn. Thay vì cho những thứ chúng đáng được ăn, ông chỉ cho chúng ăn chất thải.
 
Ông thanh tra liền lập biên bản phạt bác nông dân.
 
Vài ngày sau, một người khác tới hỏi bác nông dân câu tương tự. Cảnh giác, bác đáp:
- Tôi cho chúng ăn rất tốt. Thực đơn hàng ngày của chúng có cá hồi, trứng cá caviar, tôm, bò bít tết...
 
Câu trả lời của bác làm người kia nổi giận:
- Sao lại có thể bất công đến thế? Ông cho lợn ăn thịnh soạn như vậy trong khi hàng ngày có biết bao nhiêu người đang chết đói. Tôi là người của Liên Hợp Quốc và tôi sẽ phạt ông vì sự hoang phí này.
 
Sau khi ông nhân viên Liên Hợp Quốc đi khỏi, một người khác lại tới hỏi bác nông dân đúng câu hỏi nọ. Bác ngập ngừng vài phút rồi đáp:
- Tôi cho mỗi con lợn 5 đô la. Chúng thích ăn gì thì tự mua lấy mà ăn!

Cá độ

Trong thời kỳ suy thoái kinh tế, một anh chàng vào quán rượu nói với chủ quán, gọi rượu đãi tất cả mọi người ở đó.
 
Chủ quán đáp lời:
 
- Được thôi, nhưng chúng ta đang trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Tôi muốn nhìn thấy tiền của anh trước.
 
Anh chàng liền rút ra một nắm tiền đặt lên quầy. Không thể tin vào mắt mình, ông chủ tiệm hỏi:
 
- Anh lấy số tiền đó ở đâu vậy?
 
- Tôi là một tay cá độ chuyên nghiệp! – Anh ta trả lời.
 
- Làm sao có chuyện đó được. Khi cá cược luôn chỉ có 50% cơ hội thắng độ, đúng không?
 
- Tôi chỉ cá độ những gì tôi tin chắc sẽ thắng thôi! Anh chàng bình thản nói
 
- Ví dụ?
 
- Ví dụ nhé, tôi cá với ông 50 đôla rằng tôi có thể cắn được mắt phải của tôi.
 
Ông chủ quán nghĩ ngợi một lúc rồi nhận lời.
 
Anh chàng nọ lôi con mắt giả của anh ta và cắn.
 
- Trời ơi! Anh lừa tôi à? – Ông chủ quán vừa nói vừa đau khổ rút tiền đưa cho anh chàng.
 
- Được rồi, tôi cho ông một cơ hội khác: Tôi cá với ông 50 đôla nữa rằng tôi có thể cắn mắt trái của tôi.
 
Ông chủ lại suy nghĩ một lúc rồi quyết định:
 
- OK! Anh không bị mù. Tôi đã quan sát anh đi vào đây. Tôi sẽ chấp nhận vụ cá cược này.
 
Anh chàng kia lôi hàm răng giả cắn mắt trái.
 
- Anh lại lừa tôi một lần nữa rồi! – Ông chủ quán cay cú.
 
- Đó là cách tôi kiếm được tiền đó ông bạn. Thôi, tôi chỉ lấy của ông một chai scotch thay vì những số tiền thắng cược.
 
Cầm chai rượu trên tay, anh ta đi về phía cuối phòng, cả buổi tối anh ta vui vẻ đánh bạc với một số người địa phương. Sau vài giờ đánh bạc và uống rượu anh ta quay trở lại quầy. Lúc này anh chàng đã say khướt, lè nhè nói:
 
- Ông chủ, tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, tôi cá với ông 500 đôla rằng tôi có thể đứng trên cái quầy này chỉ với một chân, và tè vào chai whiskey trên giá đằng sau ông mà không bị rơi ra một giọt nào.
 
Ông chủ quán lần này chắc mẩm thắng cược vì thấy anh kia thậm chí không thể đứng vững với cả hai chân, nữa là một:
 
- Thôi được tôi chấp nhận cá với anh.
 
Anh chàng lúc này liền đứng lên quầy bằng một chân bắt đầu tè. Anh ta “tưới” vào tất cả mọi chỗ, cả người chủ quán, cả quầy bar và cả vào anh ta nữa nhưng không hề một giọt nào vào được chai whiskey kia.
 
Ông chủ quán hớn hở vừa cười vừa nói:
 
- Này cậu, cậu nợ tôi 500 đôla nhé!
 
- Đúng vậy! Nhưng tôi vừa mới cá với đám người ở góc đằng kia 1.000 USD rằng tôi có thể vừa tè lên người ông, lên quầy bar mà vẫn có thể làm ông cười sung sướng được đấy

Nỗi lo của ông chồng

Vợ chồng Denga có một cửa hàng bán thực phẩm. Một hôm, chồng đi chơi về, hỏi:
 
- Này em, khúc giò thiu đâu rồi?
 
- Nhà đối diện mua rồi.
 
- Thế cân xúc xích bị chuột gặm?
 
- Nhà ấy cũng mua rồi.
 
- Còn hộp bơ cũ từ năm ngoái đã quá hạn?
 
- Nhà ấy cũng vét nốt rồi.
 
Chồng lấy hai tay ôm đầu:
 
- Chết cha rồi! Anh vừa được nhà ấy mời cơm!