Bao che

Một hôm Peter đang đi giữa đêm thì bị cảnh sát tóm, vì trông giống một tên tội phạm. - Anh tên là gì? Nhà ở đâu? - Peter, 321 cao ốc O. đường Baker. Một lát sau: -Chúng tôi đã điều tra kĩ, ở số nhà trên, không có ai là Peter cả. Thấy Peter cứ một mực cãi rằng đó là nhà của anh ta, cảnh sát bực quá, đánh cho anh ta một trận và nhốt vào trong đồn một tuần lễ. Khi được thả ra, mặt mũi anh ta vẫn còn sưng vù. Vừa trông thấy Peter, anh bạn cùng trọ kéo ngay vào phòng và đóng sập cửa lại: - Mấy bữa trước, có một lũ cớm tới đây hỏi cậu, chắc lại có vụ nào béo bở hả, thấy cậu đi cả tuần lễ….bộ cậu đánh nhau với ai sao mà trông kì thế..??? - Ðâu có tớ bị người ta đánh ……..nhưng……. - Thôi kệ nó, bỏ qua đi…..thế cậu tìm được mối làm ăn nào thế…..?? - Ðâu có!!!??? - Khỏi cần giấu tớ, yên tâm đi, không ai biết đâu, bữa trước, bọn cớm hỏi cậu, tớ đã trả lời rằng chẳng có Peter nào ở đây cả, chúng nản quá bỏ đi hết rồi….haha…. đúng là bọn ngốc….
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 818
  3. Tags: canh sat, tong hop

Bưu cục thó rồi

Ở bưu cục nọ, có một lá thư đề người nhận là Thượng đế, Thiên đường. Dĩ nhiên là không thể gửi nó đi, họ bèn mở ra xem, thư viết:
 
- "Gửi Thượng đế! Tôi là một bà lão tội nghiệp 80 tuổi. Suốt cả đời, tôi chẳng đòi hỏi gì. Nhưng hiện nay tôi đang rất cần 100 đôla. Xin Người hãy rủ lòng thương mà ban số tiền đó cho kẻ già này".
 
Cả bưu cục mủi lòng, mỗi người quyên góp một ít tiền, được 90 đôla gửi cho bà cụ. Hôm sau, bà lão gửi thư khác, cũng cho Thượng đế. Lần này ông giám đốc gọi tất cả nhân viên tới để nghe đọc lời cảm ơn:
 
- "Thưa Thượng đế, tôi xin cảm ơn Ngài với tấm lòng sâu sắc. Nhưng tôi chỉ nhận được có 90 đôla, còn 10 đôla đã bị bọn bưu cục "thó" mất rồi!".

Bí quyết giữ hạnh phúc gia đình

Bob vừa mới lấy vợ. Anh ta hỏi bố về bí quyết giữ hạnh phúc gia đình.
 
- Rất đơn giản, người chồng giữ quyền quyết định những điều quan trọng, còn người vợ thì quyết định những điều không quan trọng.
 
Một tháng sau, Bob trở lại với vẻ thất vọng.
 
- Con đã làm theo lời bố nhưng không ổn. Bố có thể giải thích cho con thế nào là những điều quan trọng và không quan trọng?
 
- Bố để mẹ quyết định những điều không quan trọng như: Khi nào chúng ta dọn nhà? Chúng ta sẽ đi nghỉ mát ở đâu? Chúng ta sẽ mời ai đến nhà ăn cơm vào cuối tuần? Chúng ta sẽ có bao nhiêu đứa con?... Còn bố thì quyết định những điều thật sự quan trọng như: Bộ trưởng lao động có tăng lương hay không? Chúng ta có nên bắt buộc đội mũ bảo hiểm khi lái môtô hay không?

Bể trứng

Trên xe bus, một anh chàng trông thấy có bao tải hàng nên định ngồi lên. 
 
Bỗng bà già ngồi cạnh đó hét to: - "Coi chừng bể trứng!".
 
Anh chàng hoảng hốt hỏi lại: - Bao này đựng trứng hả?
 
- Không. Sầu riêng!

Da mặt ai dày

Một anh có râu và một anh không râu ngồi nói chuyện với nhau.
 
Anh không râu muốn chế nhạo anh có râu, hỏi:
- Ðố anh biết trên thế gian, cái gì cứng nhất nào?
 
Anh có râu đáp:
- Cứng nhất chỉ có đá với sắt.
 
Anh không râu lắc đầu:
- Không phải. Ðá đập cũng vỡ, sắt nung cũng mềm.
 
Anh có râu đành chịu, hỏi lại:
- Thế thì cái gì?
 
Anh không râu chỉ vào cằm anh có râu:
- Râu là cứng nhất! Da mặt anh dày như thế kia mà râu cũng đâm thủng được, thì râu chẳng cứng nhất là gì?
 
Anh có râu liền bảo:
- Da mặt tôi dày thật, nhưng dày sao bằng da mặt anh!

Hưởng thụ

Có một ông cụ 60 tuổi nọ sau bao nhiêu năm cống hiến sức khỏe cho công việc và sự nghiệp đến khi về già ông tích cóp được 1 số tiền kha khá, ông quyết định đi Thailand để du lịch vì ông ta nghe nói bên đó mấy vụ “vui vẻ, tươi mát” rất nhìu, ông muốn thử 1 lần cho biết 1 chút vị với đời.
 
Sau khi xuống sân bay ông ở khách sạn nọ, ông ta liền hỏi anh bồi khu vực nào có vui vẻ tươi mát, anh bồi chỉ dẫn ông tận tình.
 
Buồi tối ông lên đồ láng coóng đi ra vực đó. Ông thấy 1 ngã ba trên có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi là: “Dành cho người nhiều tiền”, tấm còn lại ghi: “Dành cho người ít tiền”.
 
Ông lão nghĩ : “Thôi, mình gom góp có chút ít tiền thì nên đi vào đường dành cho người ít tiền vậy”.
 
Ông cắm cúi đi đến cuối đường lại gặp một ngã ba trên đó có 2 tấm bảng chỉ về 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người trẻ” tấm còn lại ghi : “Dành cho người già”. Thế là ông lại lọ mọ quẹo vào đường dành cho người già cắm cúi đi.
 
Ði đến cuối đường ông lại gặp một ngã ba trên có 2 tấm bảng. Một tấm ghi là: “Dành cho người đẹp” tấm còn lại “Dành cho người xấu” ông bụng bảo dạ: “mình 60 rồi còn đẹp cái gì nữa chứ”, thế là ông đành quẹo vào đường dành cho người xấu, vừa đi ông vừa tự động viên mình: “Sắp được hưởng sung sướng rồi ráng lên”.
 
Ði đến cuối đường này ông lại nhìn thấy một ngã ba trên lại có 2 tấm bảng rẽ ra 2 hướng. Một tấm ghi: “Dành cho người dẻo dai và nhìu xí quách” tấm còn lại ghi: “Dành cho người hết xí quách”. Ông tự nghĩ: “Mình già ruì làm gì còn xí quách nữa , mình chỉ ráng đi để tận hưởng chút lạc thú cuối đời cho biết với người ta thôi mà” thế là ông rẽ vào con đường thứ 2.
 
Ông lụm cụm xiêu vẹo bước đi một cách khó nhọc trên con đường với bao suy nghĩ tưởng tượng ra cảnh vui thú……. nhưng khi đến cuối đường ông nhìn thấy chỉ một tấm bảng treo thật cao. Ông bèn ráng kiếm vật để kê lên nhìn cho rõ bảng ghi chỉ dẩn gì tiếp theo.
 
“Ít tiền,già lão, xấu trai, lại còn hết xí quách nữa, thôi quay về nhà đi cha”.