Ai làm việc nấy

Buổi sáng, cô vợ gọi điện đến cơ quan cho chồng: - Xe máy của em không nổ được. Anh có thể về nhà và sửa cho em được không? - Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải thợ sửa xe máy. Một lúc sau, cô vợ lại gọi đến: - Anh có thể về nhà được không? Đầu video nhà mình tự nhiên lại bị hỏng. - Cô nghĩ tôi là ai? Tôi không phải là thợ chữa tivi, video. Đến buổi trưa, anh chồng lại nhận được cú điện thoại nữa của cô vợ phàn nàn về cái cửa bị kẹt không khoá được. Và lần này anh ta gào lên: - Cô nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là thợ mộc. Buổi tối, anh ta đi làm về. Cô vợ kể lại rằng đã nhờ ông hàng xóm chữa giúp tất cả. Anh chồng hỏi: - Thế sau khi chữa xong ông ta có đòi công sá gì không? - Ông ta đề nghị rằng hoặc là em nấu cho ông ấy một bữa ăn, hoặc là “chiều” ông ta một tí. - Thế em đã nấu cho ông ấy ăn món gì? – Anh chồng nhẹ nhàng hỏi. Lần này thì đến cô vợ tỏ ra giận dữ: - Anh nghĩ tôi là ai vậy? Tôi không phải là đầu bếp.
  1. Ngày đăng: 18/06/2014
  2. Lượt xem: 850
  3. Tags: vo chong

Vợ lập trình viên có thai

Cách thông báo cho một anh chồng làm nghề programming bạn đã có thai: 
Process baby = fork(); Timer t = setTimer(9 * 30 * 24 * 60 * 60); 
wait4(t); 
baby.cry(“Hello, world\n”); // Vâng anh yêu, em đã có thai.

Thiên đường và địa ngục dành cho quản trị mạng

Sau khi chết, hồn của lập trình viên bay lên trời, thiên thần đón tiếp phán:
 
- Sinh thời anh không gây nhiều tội lỗi, ơn trên cho phép anh được chọn vào thiên đường hoặc địa ngục vi tính.
 
- Anh này bảo thiên sứ cho xem thiên đường. Đó là một trung tâm vi tính hiện đại, toàn những máy đời mới nhất, hiện đại nhất, multimedia không chê vào đâu được, server thì khỏi bàn... nói chung đúng là thiên đường. Vị thánh tuyên bố: Nếu chọn thiên đường, anh sẽ là user ở đây.
 
- Anh chàng đã sướng mê đi rồi nhưng vẫn đề nghị thêm: Ngài hãy cho tôi xem địa ngục ra sao?
 
- Cũng chính là đây, chỉ có điều anh sẽ là người quản trị hệ thống.

Sai một ly...

Nhờ những thành công ngoạn mục tại Mỹ, một chuyên gia marketing của một hãng nước ngọt danh tiếng được cử sang Trung Đông làm thị trường. Một năm sau, không những không đẩy được doanh số lên mà còn làm người tiêu dùng ở đó tẩy chay sản phẩm, anh ta trở về, thất vọng ê chề.
 
Một người bạn hỏi:
- Tại sao cậu lại không thành công với những người Ảrập?
 
Anh chàng đáp:
- Khi tớ được cử sang Trung Đông, tớ cực kỳ tin tưởng vào thành công vì rõ ràng là sản phẩm của chúng tớ chưa được biết tới ở đó. Vấn đề đầu tiên tớ gặp phải là không biết tiếng Ảrập. Vì thế, tớ lập kế hoạch tiếp thị qua 3 bức bích chương chuyển tải thông điệp của hãng. Bức đầu tiên mô tả một người đàn ông lê lết trên sa mạc nóng bỏng, hoàn toàn kiệt sức và khát cháy họng. Trong bức thứ hai, anh ta đang uống nước ngọt của hãng tớ. Còn bức thứ ba, trông anh ta tươi tỉnh và rạng rỡ. Rồi tớ cho nhân viên dán những tấm bích chương đó khắp nơi.
 
- Kế hoạch đó đáng lẽ phải có hiệu quả mới đúng. - Người bạn nói.
 
Chuyên viên marketing giải thích:
- Ồ! Vấn đề là ở chỗ, tớ không chỉ không biết tiếng Ảrập, mà còn không nhận ra là người Ảrập đọc từ bên phải qua bên trái.

3 con quỷ hút máu

Ngày xửa ngày xưa, 3 con quỷ hút máu gặp nhau vào một buổi đêm và cùng khoe khoang về thành tích hút máu của mình.
Con thứ nhất vỗ ngực: “Hãy nhìn cái tòa nhà kia. Tao có thể xử lý toàn bộ dân cư ở đó trong 10 phút”.
Dứt lời, hắn bay tới ngôi nhà, 9 phút sau trở lại với cái mồm dính đầy máu với vẻ mặt thỏa mãn.
Con thứ 2 lên tiếng: “Hãy nhìn ngôi làng kia. Tao chỉ cần 5 phút”.
Nói rồi hắn bay đến ngôi làng, trở lại sau 5 phút, máu chảy ròng trên miệng.
Con thứ 3 hét lên: “Hãy xem thị trấn kia kìa. Chỉ 3 phút là xong”.
Hắn bay thẳng đến thị trấn, 1 phút sau quay trở lại với chiếc mồm be bét máu.
Hai tên kia trố mắt ngạc nhiên hỏi: “Làm sao mà mày có thể nhanh như vậy?”.
Con thứ 3 chỉ về dướng đó và hỏi: “Mày có nhìn thấy tòa nhà kia không?”.
“Có”, 2 tên cùng trả lời.
“Tao thì không”.

Cần không?

Nửa đêm, mọi người đang say ngủ, bỗng một người khách đến gõ cửa. Vị chủ nhà lồm cồm bước ra.
 
Người khách hỏi :
 
- Ông ơi! Ông có cần củi không?
 
Chủ nhà :
 
- Ồ! Không! Tôi chắc là vậy!
 
Thế là vị chủ nhà đóng sập cửa lại, vào giường ngủ tiếp.
 
Sáng hôm sau, đống củi chất trước nhà ông ta biến mất sạch.